Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 625 - Đại La Kim Đan đề thăng



Chương 625 - Đại La Kim Đan đề thăng




- Khổng Ly, đừng tưởng rằng nhục thân ngươi mạnh mẽ, hai người chúng ta sợ ngươi.
Ứng Long lão tổ âm trầm gầm nhẹ, đôi mắt dần dần đỏ đậm, hiển nhiên đang rất tức giận.
- Khổng Ly, chúng ta nói thẳng, nếu không phải ngươi là ngũ sắc Khổng Tước nhất tộc, lão tổ ta sớm đã giết ngươi, há lại cho ngươi sống đến bây giờ?
Ùng ùng!
Yêu quang thông thiên xông lên trời, đảo loạn mây gió đất trời, vỡ nát triệu dặm hư không, khi Tắc Sơn lão quái triển lộ ra tu vi Đại La tam trọng thiên, bầy yêu đều thốt ra tiếng thét chói tai, mười đại Yêu Vương liên tục rút lui, trong mắt đều hiện vẻ sợ hãi.
Đại La tam trọng thiên, chính là nhân vật đỉnh phong của Đại La sơ kỳ, tuyệt đối không phải Đại La nhất... Nhị... Trọng thiên có thể so sánh, Tắc Sơn lão quái không dám nói mình vô địch trong đám đại yêu ma ở Bắc Câu Lô Châu, nhưng cũng tuyệt đối là nhân vật đứng vào trước mười.
Khi Tắc Sơn lão quái triển lộ ra tu vi khủng bố, uy năng băng diệt thiên địa sơn hà cực kỳ khủng bố, vô tận yêu ma hoảng sợ nhìn nhau, trong mắt đều có sợ hãi cực lớn.
- Cố làm ra vẻ!
Diệp Hiên bước chậm trên bầu trời, yêu quang quanh thân quỷ dị âm u, theo hắn bước ra mỗi một bước, hư không rạn như mạng nhện, một loại khí tức cực kỳ quỷ dị khó lường lượn lờ quanh người hắn.
- Chết!
Ùng ùng!
Yêu quang phá thiên, giơ tay lên, Thiên Khung bị phá ra cái động khổng lồ, một viên vẫn thạch triệu dặm bị Diệp Hiên dẫn dắt đến, theo Diệp Hiên đánh ra một chưởng, vẫn thạch triệu dặm lấy uy năng tan biến sơn hà đập xuống Tắc Sơn lão quái rũ.
Nhưng này còn không xong, chuyện càng kinh khủng hơn theo đó xuất hiện, chưởng chỉ Diệp Hiên khẽ vẫy, lòng bàn tay của hắn sáng lên, đó là yêu quang thông thiên triệt địa, chỉ thấy quỳ thủy trường hà dài ba triệu dặm cuốn ngược lên khoảng không Thông Thiên Lĩnh, nước sông u ám che trời che đất, cảnh tượng khủng bố không thể dùng lời lẽ để nói hết.
- Giết!
Một chữ đơn giản phát ra từ trong miệng Diệp Hiên, tám phương thiên địa cuồng bạo lay động, quỳ thủy trường hà hóa thành trường long lao nhanh giữa thiên địa, mang theo uy năng khủng bố tiêu diệt vạn vật gào thét lao tới Tắc Sơn lão quái hai người.
Vẫn thạch triệu dặm ầm vang, quỳ thủy trường hà ba triệu dặm rung chuyển, giơ tay mượn trích tinh, lật tay động sơn hà, đây là đại thuật thiên địa, càng là đại thuật vô song, Diệp Hiên lúc này triển lộ pháp thuật khủng bố đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Ghê tởm!
Đôi mắt Tắc Sơn lão quái đỏ đậm, yêu quang quanh thân cực kỳ hừng hực, từng yêu pháp đại thuật được hắn thi triển ra, cái trán Ứng Long lão tổ có mồ hôi lạnh xuất hiện, mỗi bên đều thi triển yêu pháp đại thuật cuồng bạo, hai người phát ra yêu pháp vô thượng, đánh ra yêu quang thông thiên cực kỳ đáng sợ, nghênh đón hai đại thuật của Diệp Hiên.
Ùng ùng!
Thiên địa tan biến, sơn hà nổ nát vụn, triệu dặm tinh thần hóa thành bụi khói, ba triệu dặm Quỳ Thủy trường hà cuốn ngược quay về, lấy vị trí của ba người làm trung tâm bắn ra dư ba khủng bố, để vô tận yêu ma hóa thành mưa máu, từng tiếng gáo thét hoảng sợ không ngừng truyền đến.
Trời long đất lở, càn khôn không rõ ràng, mười đại Yêu Vương rút lui trăm ngàn dặm, vô tận yêu ma liều mạng chạy trốn, ba đạo lưu quang đang không ngừng đụng thẳng vào nhau trong sương mù, yêu quang tứ tán chấn thiên liệt địa, không phải bọn họ có thể tham gia chiến đấu giữa các Đại La.
Không ai có thể xem rõ ràng kết quả của cuộc chiến đấu này như thế nào, chỉ là nghìn vạn dặm Thông Thiên Lĩnh dần dần bị tàn phá không còn hình dạng, quần sơn sụp đổ, mặt đất rơi vào tay giặc, ngay cả triệu dặm bầu trời đều đang rạn nứt, nếu không phải Thiên Đạo Pháp Tắc vận chuyển tam giới, chỉ là một trận đại chiến của ba người đã đánh nát phương thiên địa này không còn gì.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, thời gian dần dần trôi qua, trận đại chiến kinh thiên động địa, thỉnh thoảng có yêu huyết rơi xuống, cho đến ngày thứ tư mặt trời mọc, ở một tiếng rống giận bá tuyệt thiên địa, hai bóng dáng tàn phá từ rơi xuống từ trên Thiên Khung.
- Đạp diệt sơn hà!
Kình thiên đạp đất, bá đạo vô song, Diệp Hiên bộc phát yêu quang thông thiên, quanh thân vờn quanh mưa máu, dưới chân hắn đang sáng lên, đang giẫm đạp trên lồng ngực của hai người, như vẫn tinh rớt xuống mặt đất.
Ầm!
Mặt đất sụp đổ triệu dặm, vết nứt cực kỳ đáng sợ lan tràn ra bốn phương tám hướng, chỉ thấy hai người Tắc Sơn lão quái máu thịt be bét, nữa đầu sụp đổ đều bị Diệp Hiên giẫm ở dưới chân, bộ dáng thê thảm tới cực điểm.
Một màn như thế làm cho mười đại Yêu Vương kinh hoảng không tiếng động, vô tận yêu ma dại ra, vì cảnh tượng này quá mức không thể tưởng tượng nổi, bọn họ không dám tin tưởng.
Nếu như nói Diệp Hiên có thể đánh bại Ứng Long lão tổ, mọi người còn chưa cảm thấy kinh ngạc, nhưng Tắc Sơn lão quái là Đại La tam trọng thiên, mà Diệp Hiên lấy một chọi hai, hai người làm sao có thể bại ở trong tay của hắn, hơn nữa còn bại rất thê thảm.
Không ai có thể hiểu rõ nguyên nhân, chính như tâm tình của hai người Tắc Sơn lão quái thời khắc này, hai người đã bị Diệp Hiên đánh trọng thương, ngay cả tư duy đều dại ra, không thể nào tiếp thu được sự thật, nhưng nhục thân truyền tới đau khổ lại làm cho hai người hiểu rõ, hai bọn họ liên thủ đối địch, kết quả dĩ nhiên là thảm bại ở trong tay Diệp Hiên.
Rầm rầm rầm.
Khi mọi người còn đang hoảng sợ dại ra, một cảnh tượng phơi cực kỳ khủng bố hiện ra, Diệp Hiên lạnh lùng vô tình, đánh ra quyền mang như tinh thần vũ trụ, mang theo uy năng không thể địch nổi vung mạnh, theo mỗi một quyền của hắn rơi xuống, hai vị Đại La Yêu Vương bị hắn đánh chết máu thịt be bét.



Bạn cần đăng nhập để bình luận