Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 37 - Trác Quân Đình lấy lòng



Chương 37 - Trác Quân Đình lấy lòng




Trác Quân Đình không ngừng răn dạy quản lý, càng làm cho người này sợ hãi tột cùng, ông ta đã nhìn ra vị trí Diệp Hiên ở trong lòng Trác Quân Đình là cực kỳ quan trọng, cái này càng làm cho chính ông ta liên tục nhận sai, càng không ngừng khẩn cầu Diệp Hiên, nói:
- Diệp tiên sinh, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, nếu như tôi sớm biết ngài là bạn của Trác tiểu thư, có cho tôi mười lá gan, cũng không dám nói huyên thuyên ở sau lưng ngài.
Quản lý trung niên chảy nước mắt nước mũi, lộ vẻ cực kỳ đáng thương, nào còn có thần thái tùy tiện như trong phòng làm việc trước đó, nhưng làm thế nào ông ta cũng không thể hiểu rõ, việc mình nói chuyện ở trong phòng làm việc của mình, làm sao đối phương lại biết được?
Đáng tiếc, đối với lời khẩn cầu khóc lóc kể lể của tên quản lý này, Diệp Hiên cũng không bị lay động, đối với cái loại người hai mặt này, cũng không để hắn ta có chút hứng thú nào.
Chuyện kế tiếp rất đơn giản, trong lúc quản lý trung niên lên tiếng cầu xin, Trác Quân Đình đã trực tiếp xa thải người này khỏi công ty.
Kỳ thực đối với Trác Quân Đình mà nói, đây chỉ là một việc nhỏ, nếu như đổi thành người ngoài, cô cũng sẽ không loại bỏ người này, nhưng dính đến Diệp Hiên, đương nhiên cô sẽ xử lý tên quản lý này rồi.
Sau khi giải quyết xong, Trác Quân Đình bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Hiên, mỉm cười nói:
- Thì ra Diệp tiên sinh muốn mua nhà, căn phòng này Quân Đình tặng cho anh, đây là một chút tâm ý của Trác gia chúng tôi đối với anh.
Diệp Hiên đứng dậy, nhìn Trác Quân Đình đang mỉm cười, hắn chậm rãi lắc đầu, nói:
- Không làm mà được hưởng, căn phòng này tổng cộng ba mươi lăm triệu, nếu như cô không thu, tôi đây cũng chỉ có thể đi chỗ khác tìm.
Tuy Trác Quân Đình rất muốn tặng cho Diệp Hiên, nhưng cô cũng nhìn ra, vị cao nhân trước mắt này cũng không muốn thiếu nhân tình của cô, điều này cũng làm cho cô hơi bất đắc dĩ mà đồng ý.
Tuy tặng biệt thự cho Diệp Hiên lại bị người ta không nhận, nhưng trong lòng Trác Quân Đình cũng có cách nghĩ khác, chỉ cần Diệp Hiên ở Bích Vân Hiên, thì sau này tự nhiên cũng sẽ có nhiều thời gian tiếp xúc, hiện tại lấy lòng quá mức như vậy, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng.
- Tạ tiểu thư, chuyện vừa rồi làm phiền cô rồi, bây giờ có thể dẫn tôi đi nhận nhà không?
Tạ Sở Sở vẫn còn dại ra, cho đến khi giọng Diệp Hiên vang lên, cũng trong nháy mắt làm cho cô phục hồi lại tinh thần, đôi mắt nhìn Diệp Hiên càng đầy sự phức tạp.
Thân là chủ của Bích Vân Hiên, làm sao Trác Quân Đình có thể không biết, khi cô nhìn thấy Diệp Hiên mỉm cười, trong lòng trong nháy mắt đã hiểu ra, xem ra vị cao nhân này có ấn tượng tốt đối với Tạ Sở Sở.
- Sở sở, cô đưa Diệp tiên sinh đi xem phòng trước đi, lúc trở lại thì đến phòng nhân viên một chuyến, từ hôm nay trở đi, cô hãy tiếp nhận công tác quản lý.
Trác Quân Đình mỉm cười nói.
- À?
Tạ Sở Sở đầu tiên là ngẩn ngơ, mà sau nhanh chóng phản ứng, vội vàng cúi đầu đối với Trác Quân Đình, nói cảm ơn:
- Cảm ơn Trác tiểu thư.
- Ừ, lấy sau làm việc cho giỏi, cô đưa Diệp tiên sinh đi nhìn phòng trước, sau khi ký hợp đồng thì cũng do cô toàn quyền phụ trách.
Trác Quân Đình đạo.
Liên tiếp xảy ra chuyện làm cho mọi người như rơi vào giấc mơ, chẳng qua là khi Tạ Sở Sở cùng Diệp Hiên rời khỏi thời gian, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Tạ Sở Sở đều hiện ra sự ước ao.
Còn có một số người còn hối hận, sớm biết như thế thì các cô sớm đã tự mình tiếp đãi Diệp Hiên, làm sao có thể tới lượt con nhỏ quê mùa Tạ Sở Sở này cơ chứ.
Lúc này.
Nhìn Diệp Hiên cùng Tạ Sở Sở đi ra khỏi sảnh, Trác Quân Đình nắm chặt tay lại, trong mắt có không ức chế được cảm giác vui mừng, càng nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi báo cho người nhà.
- Ông à, cháu đã tìm được vị cao nhân kia rồi. Ừ... Đúng... Tốt... Cái... Cái gì... ông muốn tự mình tới đây? Được rồi ông, cháu biết rồi.
Nói xong, Trác Quân Đình mới cúp điện thoại, chỉ là cô làm sao cũng không ngờ ông dĩ nhiên xem trọng Diệp Hiên đến nổi phải tự mình đến đây gặp mặt.
Phải biết rằng ở toàn bộ thành phố Giang Nam, Trác lão gia có địa vị vô cùng quan trọng, lúc còn trẻ gian càng một nhân vật có tiếng, không chỉ là ở mảnh Giang Nam này, mặc dù ở kinh đô cũng có rất nhiều bạn bè, quan hệ có thể nói trải rộng nửa nước Hạ.
Có thể để cho ông Trác lão tự mình đến gặp, chỉ sợ toàn bộ nước Hạ này cũng tìm không ra vài người, làm sao chuyện này không khiến cho Trác Quân Đình cảm thấy khiếp sợ cho được.
...
Khu biệt thự Bích Vân Hiên.
Cánh cửa rộng lớn mở ra, có Tạ Sở Sở cùng đi, Diệp Hiên bước chậm vào bên trong.
Bây giờ đang là mùa đông, thảm thực vật ở hai bên đường cũng không thể nhận ra, đã bị tuyết trắng bao trùm xuống, có một cảm giác cực tốt.
Con đường đi tới đây, Tạ Sở Sở rất bất an, ngoại trừ Diệp Hiên hỏi tình huống của biệt thự thì cũng không có nói thêm lời nào, giống như có tự mình tâm sự vậy.
Biệt thự số chín, nhà mới của Diệp Hiên.
Khi hai người vào trong biệt thự, Diệp Hiên phát hiện trang trí ở trong xa hoa mà không mất đi vẻ trang nhã, đồ dùng trong nhà cũng được chuẩn bị đầy đủ hết, điều này cũng làm cho Diệp Hiên rất thoả mãn, không cần phải tự mình đi mua mấy thứ này.
Mà Tạ Sở Sở đứng ở sau lưng hắn, đôi mắt cực kỳ phức tạp, có do dự, có giãy dụa, còn có một tia ngượng ngùng.
Thần thức của Diệp Hiên thì lại mẫn cảm, trực tiếp phát hiện cô gái ở sau mình đang rất lo lắng, điều này cũng làm cho hắn phải nhìn lại Tạ Sở Sở, mặt lộ vẻ nghi hoặc, nói:
- Tạ tiểu thư, cô không thoải mái sao?
- Diệp... Diệp tiên sinh... Chuyện lúc trước cảm ơn ngài.
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Sở Sở đỏ lên, âm thanh nhỏ bé có chút run.



Bạn cần đăng nhập để bình luận