Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1443 - Đại đạo vấn tâm



Chương 1443 - Đại đạo vấn tâm




- Thân hồn hợp nhất, thánh trong chúng thánh!
Diệp Hiên lên tiếng hét to, hai tay của hắn kết động ra Bất Tử Pháp Quyết, thân thểĐại Thánh đang toả ra cửu sắc lôi quang, ngũ sắc huyền hỏa vờn quanh linh hồn Đại Thánh đang ngồi xếp bằng ở mi tâm hắn, hai bên kết hợp tách ra một đạo quang mang vô địch xuyên qua tinh không hỗn độn.
Ầm ầm!
Khẽ động loạn thiên địa, vừa loạn nát càn khôn, sau khi thân hồn Diệp Hiên hợp nhất, kia vô lượng vô biên uy năng Đại Thánh tại bắn ra, ức vạn dặm tinh không đều phá diệt không còn, uy năng hắn tỏa ra khủng bố đến cực điểm, quả thực không cách nào tưởng tượng được.
Răng rắc!
Diệp Hiên mờ mịt duỗi ra hai tay, chỉ thấy cửu sắc lôi đình lấp lóe trong tay hắn, trong đó càng xen lẫn ngũ sắc huyền hỏa, cơ thể của hắn bắn ra uy năng cái thế không thể địch nổi, kia từng sợi uy năng Đại Thánh đang khuếch tán ra tám phương tinh không.
- Cái này... Đây chính là cảnh giới Đại Thánh ?
Diệp Hiên mờ mịt thì thầm.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, không đợi Diệp Hiên tự dò xét tu vi của mình, một cỗ khí tức để hắn run rẩy đang hướng đập vào mặt hắn, càng làm cho hắn hãi nhiên nhìn lại trên đỉnh đầu.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tinh không khốn đốn, vạn vật yên lặng, từng sợi hỗn độn pháp tắc như muốn rơi xuống, giống như cơn mưa từ vạn cổ thiên khung, đổ vào tại phiến hỗn độn tinh không trong này.
Đông —— đông —— đông!
Như hỗn độn thiên cổ đang gióng lên, lại như đại đạo oanh minh đang truyền đến, Diệp Hiên chỉ cảm thấy thánh hồn chính mình đều đang run rẩy, đôi mắt của hắn cũng trong chốc lát trở nên hoảng hốt, một loại cảm giác mê man cực lớn hiện ra trong ý thức của hắn.
Lúc này!
Bọn người Nguyên Linh hồi hộp không nói nên lời, bọn hắn chỉ là nhìn thấy Diệp Hiên đang ngốc trệ ở sâu trong tinh không, nhưng phương tinh không này đều cũng đang ngưng trệ, một cỗ uy áp không cách nào tưởng tượng tràn ngập tại phiến hỗn độn tinh không này.
- Đại đạo vấn tâm, đây là đại đạo vấn tâm kiếp nạn!
La Hầu đã từ đang hôn mê tỉnh lại, sắc mặt hắn trắng bệch nhìn Diệp Hiên đang đờ đẫn trong tinh không, trong miệng phát ra âm thanh trầm trọng.
- Diệp huynh, đây là một nạn cuối cùng, ngươi nhất định có thể qua được đúng không?
Liễu Bạch Y khàn khàn nói nhỏ, ánh mắt kiên định nhìn Diệp Hiên rơi vào đờ đẫn trong tinh không.
- Đồ nhi, hơn ba trăm vạn năm, ngươi kinh lịch không biết bao nhiêu trắc trở, cho dù đại đạo vấn tâm kiếp nạn này có khủng bố, nhưng ngươi cũng nhất định sẽ vượt qua được a.
Nguyên Linh run sợ gầm nhẹ.
Tất cả mọi người chỉ thấy Diệp Hiên cứ ngốc trệ đứng ở sâu trong tinh không, giống như hóa thành một bức tượng bùn không nói không động.
Thế nhưng ở trong mắt Diệp Hiên, phương hỗn độn tinh không chỗ hắn này đã xảy ra biến hóa to lớn không nói rõ.
Cải thiên hoán địa, cảnh vật đại biến.
Từng sợi hỗn độn pháp tắc lượn lờ trong tinh không, hóa thành chín nghìn chín trăm chín mươi chín cái bậc thang bạch ngọc hiện ra trong mắt hắn.
Như trụ cột kình thiên, lại như trên đỉnh vân hải, to lớn uyên bác, không có phần cuối.
Chín nghìn chín trăm chín mươi chín tầng bậc thang bạch ngọc này, giống như quán xuyên thế giới chư thiên, ở phần cuối cầu thang thông thiên trôi nổi kia có một cái đài cao bạch ngọc sừng sững trong đó.
- Đại đạo vấn tâm, thông thiên bay lên, nhất bộ nhất kiếp, nhất bộ nhất nan.
Chư thiên thế giới, vạn pháp hư không, một đo âm thanh tang thương nặng nề quanh quẩn bên tai Diệp Hiên, chấn động đến thánh hồn Diệp Hiên đều phải run rẩy, nỗi lòng khó bình.
- Nhất bộ nhất kiếp, nhất bộ nhất nan?
Hai con ngươi Diệp Hiên trở nên trầm trọng nhìn về cầu thang thông thiên phía trước, cả người đều có chút không cách nào lấy lại tinh thần.
Cái bậc thang bạch ngọc này khoảng chừng chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc, nếu quả thật là nhất bộ nhất nan, đây quả thực đáng chỉ sớm cho không người nào có thể tưởng tượng nổi.
- Bất Tử Thiên Chủ có thể qua được kiếp nạn này, vậy Diệp Hiên ta cũng nhất định có thể.
Diệp Hiên khàn khàn nói nhỏ, hai con ngươi hắn dần dần kiên định, liền nhanh chân đi tới cầu thang thông thiên.
Ầm!
Bước đầu tiên, Diệp Hiên đạp lên cầu thang thông thiên bước đầu tiên, thế giới trước mắt hắn lần nữa biến ảo, cả người hắn hóa thân thành một hài tử, để hắn trở lại thời điểm hắn mới bắt đầu sinh ra.
Diệp mẫu đang hiền hòa nhìn hắn, người phụ thân vô tình của hắn một mặt chán ghét thờ ơ lạnh nhạt đứng ở kế bên.
- Dùng thân tình phàm trần loạn tâm ta vô địch ?
Mặc dù Diệp Hiên hóa thành hài nhi, thế nhưng là hắn sớm đã chú tạo chi tâm vô địch, căn bản không vì cảnh tượng trước mắt mà thay đổi.
Oanh!
Huyễn cảnh biến mất, Diệp Hiên lần nữa hiện ra, lần nữa kiên định bước ra bước thứ hai.
Huyễn cảnh tái hiện.
Phong vân đầy trời, gió bấc lạnh thấu xương, Diệp mẫu mang theo hắn cùng đệ đệ muội muội tuổi còn nhỏ bị đuổi ra khỏi cửa Diệp gia, hắn mới có năm tuổi lại đã có ý hận trong mắt.
- Cái gọi là thù hận, tan thành mây khói.
Ầm!
Huyễn cảnh lần nữa tiêu tán, Diệp Hiên lại bước ra bước thứ ba.
- Con hoang, ngươi chính là tên con hoang, ngươi là kẻ không có phụ thân.
Một đám hài tử đang chửi rủa hắn, đây là huyễn cảnh khuất nhục, Diệp Hiên chém ra một đao, trực tiếp giết toàn bộ những hài tử huyễn hóa ra này.
Bước thứ tư... Bước thứ năm... Bước thứ sáu... !
Tốc độ của Diệp Hiên rất nhanh, bước chân của hắn trầm ổn mà hữu lực, mỗi một bước bước ra đều sẽ huyễn hóa ra chuyện hắn đã từng trải qua, chỉ là hắn căn bản không bị những này huyễn tượng quấy nhiễu, một lòng chỉ muốn qua được kiếp nạn đại đạo vấn tâm này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận