Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2294: Loạn chiến!

Chương 2294: Loạn chiến!
- Chờ.
Diệp Hiên phun ra một chữ đơn giản, dù sao chỉ cần hắn ngăn chặn lối ra, những người này sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, bằng không đợi lối ra đóng lại, hơn một trăm người này nhất định phải bị vây chết trong Bách Tử chiến tràng.
Quả nhiên!
Theo thời gian trôi qua, một vài người kiên trì xuất hiện, bọn hắn cầu xin Diệp Hiên tha thứ, cũng có nhóm người liên hợp muốn xông ra.
Không có ý tứ!
Tất cả đều phải chết!
Diệp Hiên vung tay lên, hai đại yêu nghiệt nghịch thiên chém tận giết tuyệt, căn bản không chừa lại một điểm.
Trước lối ra!
Mặt mũi Diệp Hiên tràn đầy vẻ mỉm cười, Lý Thái Sơ cùng Quân Vô Song đã chém giết hơn một trăm người, một thân huyết khí tu vi những người này toàn bộ bị chứa vào trong hồ lô, đây chính là một bút bảo tàng cực lớn a.
Trong bóng tối Diệp Hiên suy tính, tu vi của hơn một trăm người này thấp nhất cũng là mở ra bảy đại thiên môn, không biết cho bản tôn thôn phệ, có thể giúp bản tôn mở ra tòa thiên môn thứ chín hay không.
Nội tâm Diệp Hiên có chút mong đợi.
- Diệp Thiếu Du.
Bỗng nhiên!
Hai bóng dáng từ phương xa chân trời đi tới, chính là kia Khương Phù Sinh cùng Tà Bách Đồ, hơn nữa theo sau hai người còn có mấy chục người đi theo, hiển nhiên đều là những tu sĩ cuối cùng trong Bách Tử chiến tràng.
Cùng thời gian đó.
Khi này thiên nữ Bất Tử - Lạc Dao cùng đám người Lục Dao Tinh bất ngờ xuất hiện, chỉ là bọn họ đối với Diệp Hiên không có địch ý, dù sao trước đó đều đã có quen biết, nên bọn họ biết Diệp Hiên cũng sẽ không làm khó.
Một bên khác, Diệp Huyền Ma lặng yên xuất hiện, hắn đứng một mình một góc không nói không rằng, chỉ là ánh mắt hắn khi nhìn về phía Diệp Hiên xẹt qua một vẻ kiêng dè.
Diệp Huyền Ma cảm thấy may mắn, may mắn khi hắn là đồ nhi của Diệp Hiên, nếu không hôm nay nhất định phải cùng Diệp Hiên đánh một trận quyết chiến, mà kết quả hiển nhiên không cần nói cũng biết.
- Ta đã chờ các ngươi thật lâu.
Nhìn qua nơi Khương Phù Sinh cùng Tà Bách Đồ vừa xuất hiện, khuôn mặt Diệp Hiên hiện ra một chút vui vẻ, một vệt sát cơ xẹt qua đáy mắt hắn.
Có lẽ trong mắt người khác thì Khương Phù Sinh cùng Tà Bách Đồ là cao không thể chạm tới, nhưng đối với Diệp Hiên thì hai người chẳng qua là con kiến có chút cường tráng mà thôi.
Nhưng mà con kiến có cường tráng đến đâu, bản chất cũng chỉ là con kiến, Diệp Hiên hung hăng tung một cước liền giẫm chết bọn họ, mà đây chính là kết cục của hai người bọn họ.
- Diệp Thiếu Du, ngươi tàn sát đồng đạo tội ác tày trời.
- Diệp Thiếu Du, uổng cho ngươi thân là truyền nhân của Hủy Diệt thần điện, vậy mà tại chiến tràng Bách Tử đại khai sát giới, dẫn đến rất nhiều đồng đạo chết thảm trong đó, chúng ta tất nhiên sẽ lên án tội của ngươi với chí cường.
- Thần tử Hủy Diệt thần điện, nhanh chóng tránh khỏi lối ra, bây giờ ngươi quay đầu còn chưa muộn.
Còn sót lại không nhiều thánh tử thánh nữ nhao nhao lên tiếng phê phán đối với Diệp Hiên, liền giống như một bang ruồi mũi tụ tập cùng một chỗ ong ong không ngừng.
Diệp Hiên nhướng mày.
- Giết bọn hắn.
Coong!
Oanh!
Lý Thái Sơ chém ra một kiếm đầu tiên, Quân Vô Song nâng tay lên, hai đại yêu nghiệt nghịch thiên tuân lệnh làm việc, vừa ra tay chính là đại thuật trấn diệt, muốn giết hết toàn bộ những người này.
Oanh!
Không đợi một kích của hai người rơi xuống, Khương Phù Sinh cùng Tà Bách Đồ nhướng mày, ầm vang đánh ra một đạo đại thuật, khiến công kích của hai người triệt tiêu.
Tà Bách Đồ!
Một thân khí tức tà ma lượn lờ, một luồng hắc mang vờn quanh người hắn, dường như còn có âm thanh vong hồn kêu khóc.
Một tòa thiên môn hắc ám mở ra sau lưng hắn, cả người đều tản ra khí tức cực kỳ tà ác, trong thiên môn có huyết hồn như ẩn như hiện.
Bất Hủ đại viên mãn!
Khiến Tà Bách Đồ triển lộ ra tu vi chân chính, đất trời đều bị biến đen, lực lượng tà ác đến cực điểm được phóng thích, khiến người ta liếc mắt nhìn lại phải kinh hồn mất vía.
Khương Phù Sinh!
Một thân hắn lượn lờ khí tức màu xanh, một màn thanh mang đang lưu động trong không trung, như ẩn ẩn phù hợp cùng hắn, hư ảnh một gốc cổ thụ hiển hiện sau lưng hắn, đồng thời nở rộ bừng bừng sinh cơ.
Một tòa thiên môn màu xanh mở ra sau lưng hắn, sinh cơ màu xanh nhạt làm cho lòng người rung động, một vầng sáng huyền ảo nhàn nhạt hiện lên trên người Khương Phù Sinh.
Tu vi hắn cũng là Bất Hủ đại viên mãn, so với Tà Bách Đồ càng hơn một bậc, cách nửa bước chí cường chỉ còn cách xa một bước.
- Đáng ghét, hai người này quả nhiên giấu quá kỹ.
Một màn như thế, lập tức khiến khuôn mặt Lý Thái Sơ cùng Quân Vô Song hơi biến sắc, bọn họ chỉ là mới tiến vào cửu đại thiên môn, so sánh cùng hai người này, kém hẳn một giai đoạn.
- Diệp huynh, ngươi giết không ít người, Bách Tử chiến tràng vi tôn ngươi, ngươi cần gì nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?
Khương Phù Sinh bước đến một bước, khuôn mặt hắn mang theo nụ cười, vẫn là bộ dáng người hiền lành, càng không thể hiện ra bất kỳ địch ý nào với Diệp Hiên.
- Diệp Thiếu Du, nếu ngươi muốn chết, ta có thể thành toàn cho ngươi.
Mà Tà Bách Đồ không có nói nhảm nhiều như vậy, tà khí ma khí trùng thiên lượn lờ quanh người hắn, căn bản là không có đem Diệp Hiên để vào mắt.
- Diệp huynh, kỳ thật ta rất muốn kết giao bằng hữu cùng ngươi, dù sao giữa chúng ta cũng không có thù hận gì, cũng không cần người sống kẻ chết a?
Khương Phù Sinh vẫn giữ nụ cười.
Hai người này giống như hắc bạch song sát, một người mặt đen, một người mặt trắng, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên cười ha ha, phán tử hình cho hai người.
Kỳ thật.
Khương Phù Sinh cũng không muốn quyết chiến cùng Diệp Hiên, bởi vì hắn có cố kỵ rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận