Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 199 - Thời gian bình tĩnh (2)



Chương 199 - Thời gian bình tĩnh (2)




Mà Cố Hiểu Hiểu sớm đã bỏ học, bắt đầu lo cho cái nhà này, hôm nay đúng lúc là ngày Cố Bắc Thần đi học cũng có thể đưa Diệp Hiên đến Huyền Kính Ti trên trấn để tìm kiếm người nhà.
Điểm tâm kết thúc qua loa, chị em hai người lôi kéo Diệp Hiên đi ra khỏi nhà, đi mười dặm trên con đường gồ ghề mới tới được chỗ xe đò đi lên trấn.
Thanh Thủy trấn.
Một cái trấn nhỏ giàu có, mặc dù nơi đây không được lớn, nhưng bởi vì tiếp giáp với Đông Hải, hải sản phải gọi là mười phần phong phú, tại nơi có địa thế thiên nhiên có lợi lôi kéo, kinh tế tại Thanh Thủy trấn cũng rất phát triển.
Giữa Thanh Thủy trấn là trường mà Cố Bắc Thần theo học.
Dấy nhiều học sinh bước vào cửa trường, Cố Hiểu Hiểu tha thiết nhắc nhở, Cố Bắc Thần lại xua xua tay với chị mình, cũng theo dòng người đi vào trường.
- Đầu gỗ, tôi đưa cậu đi Huyền Kính Ti.
Đưa em trai đến trường xong, Cố Hiểu Hiểu lại lôi kéo tay Diệp Hiên muốn đưa tới Huyền Kính Ti.
Nhưng lúc Cố Hiểu Hiểu lôi kéo, Diệp Hiên lại không hề bị lay động, giọng khàn khàn nói:
- Tôi không có nhà, cũng không biết tương lai ở phương nào, cái gọi là Huyền Kính Ti căn bản cũng không có tư liệu của tôi.
- Cái... Cái gì?
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Cố Hiểu Hiểu ngẩn mặt ra, kinh hô:
- Cậu... Sao cậu có thể không có nhà, chẳng... Chẳng lẽ cậu không có hộ khẩu sao? Chuyện này... Vậy phải làm sao bây giờ?
Cố Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn Diệp Hiên, đôi môi hơi cắn chặt, hiển nhiên bây giờ cô đang gặp phải vấn đề cực lớn.
- Cô... Sẽ vứt bỏ tôi sao?
Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, âm thanh khó lường.
- Đương nhiên sẽ không.
Chắc như đinh đóng cột, không chút do dự nào, đây chính là đáp án của Cố Hiểu Hiểu.
- Nhưng... Thế nhưng....
Khi cô biết được Diệp Hiên là một người không hộ khẩu, Cố Hiểu Hiểu cảm thấy cực kỳ khó khăn, dù sao Diệp Hiên cũng không có chứng minh thư, làm cái gì cũng rất không được tiện, nhưng nếu như cô thu nhận Diệp Hiên, trong nhà cũng sẽ phải nhiều hơn một bộ chén đũa, hơn nữa em trai đang ở tuổi đến trường, vấn đề bây giờ chính là ở chỗ cần dùng tiền.
Nghĩ đến chỗ khó đó, Cố Hiểu Hiểu càng mang thêm một gánh nặng lớn.
Bỗng nhiên, đôi mắt Cố Hiểu Hiểu sáng lên, trực tiếp nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Muốn tôi thu lưu cậu cũng được, nhưng cậu cũng phải theo tôi đi làm, tôi có thể tạo điều kiện cho cậu ăn ở, nếu như bán được nhiều tôm cá, càng có thể cho phát tiền lương cho cậu, nếu như cậu đồng ý thì ở lại.
- Được!
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu.
Như một màn này bị những người quen của Diệp Hiên nhìn thấy, chỉ sợ bọn họ sẽ hoảng sợ tới mức cằm đều muốn rớt xuống đất.
Diệp Hiên là người như thế nào?
Hắn đường đường chính là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, càng là lập tức muốn thành tiên, hung danh khủng bố của hắn càng khiến cho cả Hạ quốc kinh sợ.
Một người như vậy mà lại cam nguyện làm công cho một ngư nữ, chỉ sợ nói ra sẽ bị thế nhân cho rằng đó là chuyện trong mơ.
...
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, thời gian trôi đi rất nhanh.
Trong nháy mắt, Diệp Hiên đã ở trong nhà Cố Hiểu Hiểu được nửa năm hơn.
Mỗi ngày kia khi vừa tảng sáng, được Cố Hiểu Hiểu dẫn dắt, hai người rời bến bắt cá, cho đến khi mặt trời lặn mới về, Diệp Hiên cũng thay đổi sang quần áo đơn giản, mỗi ngày vất vả cần cù làm công cho Cố Hiểu Hiểu.
Không biết Diệp Hiên có phải là phúc tinh của Cố Hiểu Hiểu, hay là do ông trời tốt với họ mà từ khi hai người cùng nhau rời bến bắt cá, mỗi ngày đều thu hoạch được rất dồi dào, càng không có gặp được tình huống nguy hiểm gì.
Chỉ là Cố Hiểu Hiểu vẫn luôn tò mò đối với dung mạo của Diệp Hiên, bởi vì bất kỳ lúc nào Diệp Hiên cũng bị mái tóc che phủ đi gương mặt mình, làm cho Cố Hiểu Hiểu không thể nào thấy được gương mặt thật của hắn.
Đương nhiên, người con gái có lòng hiếu kỳ là rất đáng sợ, nên có một lần Cố Hiểu Hiểu muốn thừa dịp Diệp Hiên không chú ý, đẩy tóc của hắn ra, nhưng lại làm cho Diệp Hiên dùng đôi mắt lạnh như băng ngăn lại, sau lần đó Cố Hiểu Hiểu cũng không có làm như thế thêm lần nào nữa, nhưng tò mò trong lòng lại ngày càng lớn hơn.
Ngoại trừ hiếu kỳ đối với dung mạo của Diệp Hiên, thì có một việc xảy ra đã làm cho Cố Hiểu Hiểu phát hiện Diệp Hiên càng thần bí.
Cầm!
Một trận cửu huyền cầm, không biết từ niên đại nào truyền tới, hoặc là trong nhà Cố Hiểu Hiểu ẩn giấu gì đó, cho đến khi vào một đêm muộn trăng sáng sao thưa, tiếng đàn du dương mà trầm thấp lại lần nữa vang lên từ trong chiếc sân nhỏ Cố gia.
Cố Hiểu Hiểu vĩnh viễn cũng sẽ không quên đi được vào những gì cô nhìn thấy.
Gió mát phất qua nhành liễu, tiếng chim chóc líu lo.
Trong chiếc sân nhỏ hẹp, hai cây liễu chập chờn trong gió, cành lá xanh biếc sáng tỏa sáng dưới ánh trăng chiếu rọi.
Một bản đàn cầm cổ xưa, một bóng người cô tịch tiêu điều, hắn ngồi một mình dưới ánh trăng chậm rãi đánh đàn, cái tiếng đàn trầm thấp mà du dương kia càng lộ ra một vẻ ưu thương không nói rõ được cũng không tả rõ được, đưa tới vố số những chú chim nhỏ đếm không hết quanh quẩn trên không trung, giống như bị tiếng đàn hấp dẫn, thật lâu chưa từng rời khỏi.
Tiếng đàn như nước, du dương mà uyển chuyển, cho đến một khúc cuối cùng, viền mắt Cố Hiểu Hiểu xuất hiện một màn hơi nước, trái tim càng vào thời khắc này có chút bi thương.
Cô không biết tâm tình bi thương này là đến từ đâu, nhưng lại có thể cảm giác được cái người đánh đàn dưới ánh trăng này đã từng có một câu chuyện cũ cực kỳ thương tâm.
- Nhất niệm lên, vạn thủy thiên sơn đều có tình, nhất niệm diệt, thương hải tang điền đã mất tâm.
Tiếng như U Minh, cô tịch mà trầm ngưng, khi Diệp Hiên vừa cất giọng, cũng để cho Cố Hiểu Hiểu theo tâm tình bi thương có chút giật mình tỉnh lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận