Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2289: Lý Thái Sơ khổ cực (2)

Chương 2289: Lý Thái Sơ khổ cực (2)
- Thế nào, ngươi muốn đổi ý?
Lý Thái Sơ biến sắc.
- Không không không.
Diệp Hiên cười, chỉ là hắn cười phi thường tà ác hí ngược, nói:
- Bộ phân thân này của ta hoàn toàn chính xác không phải là đối thủ của ngươi, đương nhiên phải là bản tôn đến đánh với ngươi một trận.
- Phân thân?
Theo lời Diệp Hiên nói xong, Lý Thái Sơ rõ ràng khẽ giật mình, không chờ hắn tỉnh táo lại, sau một khắc liền phát sinh chuyện, lập tức khiến Lý Thái Sơ ngốc ngay tại chỗ.
Ầm ầm!
Thân thể Diệp Hiên đang phát sáng, đang mở ra thông đạo di chuyển giữa phân thân cùng bản tôn, bản tôn dạo bước đi ra từ thông đạo di chuyển, mà sau đó lại lặng yên xuất hiện trước mặt Lý Thái Sơ.
- Cái này... Cái này là... Đại thần thông thuật, Thân Ngoại Hóa Thân?
Lý Thái Sơ hãi nhiên rống to, hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, chẳng lẽ lúc trước chiến đấu cùng hắn vỏn vẹn chỉ là phân thân của đối phương sao?
Phân thân?
Bất Hủ đại viên mãn?
Nói đùa cái gì?
Trong một khắc, Lý Thái Sơ triệt để lộn xộn, càng là suy nghĩ tỉ mỉ cực khủng.
Đáng tiếc, Diệp Hiên căn bản không cho Lý Thái Sơ có cơ hội suy tính.
Ý thức Diệp Hiên chìm vào trong bản tôn, tám tòa thiên môn dâng lênsau lưng hắn, mặc dù không có triển lộ ra bất kỳ giao động khủng bố gì, nhưng lại ẩn ẩn khiến phương thiên địa này vặn vẹo sụp đổ.
- Ngươi xem, ta đối với ngươi tốt không, bản tôn ta vỏn vẹn chỉ là mở ra tám tòa thiên môn, mà tu vi ngươi lại là chín đại thiên môn, ngươi và ta cũng không cùng cảnh mà chiến, tu vi bản tôn ta so sánh với ngươi vẫn còn ít hơn một tòa thiên môn.
Diệp Hiên tà ác cười một tiếng.
- Lục Diệt Hủy Thương Sinh!
Lý Thái Sơ đã không rảnh phân tích đến cùng là Diệp Hiên xảy ra chuyện gì, hắn trực tiếp tế ra đệ tứ kiếm, càng tin tưởng mình nhất định có thể đủ đánh bại Diệp Hiên.
- Vạn Cổ Luân Hồi Quyền!
...
Một ngày này sơn cốc truyền đến tiếng kêu thảm thê lương, càng kèm theo tiếng khóc rống cực kỳ bi thương.
- Ta không phục. Thế nào có khả năng liền chỉ một kích?
Phanh phanh phanh!
- A!
Thê lương chói tai, tiếng khóc rung trời.
- Vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội.
Ầm!
- Ta không tin!
- Vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội.
Ầm ầm!
Một ngày này, cả tòa sơn cốc đều đang run rẩy khủng bố, mặc dù không có bất kỳ năng lượng khủng bố gì truyền ra ngoài, nhưng lại không ngừng truyền đến tiếng Lý Thái Sơ kêu thảm cùng khóc rống.
Cho đến ngày thứ hai mặt trời vừa mọc, tiếng kêu thảm trong cốc cũng dần dần ngừng lại, hai bóng dáng cũng đi ra từ trong cốc.
Diệp Hiên!
Phiêu nhiên xuất trần, mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cho người ta một loại cảm giác phong thần như ngọc.
Lý Thái Sơ!
Mặt mũi bầm dập, hốc mắt đen nhánh, răng miệng còn có vết máu chảy ra, cầm đoạn kiếm trong tay còn hơi run rấy, tựa như bị người ta hung hăng đánh tơi bời một trận, bộ dáng hắn vô cùng thê thảm.
Mấu chốt nhất là.
Thần sắc Lý Thái Sơ vốn là cuồng ngạo không bị trói buộc, lúc này đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, hắn đi theo sau lưng Diệp Hiên, vẻ thấp thỏm lo âu nhìn về bóng lưng Diệp Hiên.
Từng có lúc!
Lý Thái Sơ tự nhận hắn tuyệt đối không dưới bất cứ thiên kiêu chí cường nào, hắn càng tin tưởng dựa vào bản thân một người một kiếm, có thể quét ngang chư thiên đại địch, cho đến khi đăng lâm vị trí chí cường.
Nhưng hiện tại!
Diệp Hiên sống sờ sờ đánh nát kiêu ngạo của hắn, càng là khiến hắn thật sự hiểu mình còn nhỏ bé hơn Diệp Hiên biết bao nhiêu.
Một kích!
Không!
Một quyền!
Vỏn vẹn chỉ là một quyền.
Đệ tứ kiếm của hắn hoàn toàn không chịu nổi một kích, trực tiếp thua dưới một quyền này, tựa như dư lực cũng không có.
Vĩnh viễn Lý Thái Sơ cũng không quên được một màn khủng bố này, cho tới bây giờ hắn cũng không thể tin được, vì cái gì mà thế gian lại có người cường đại mà khủng bố như thế?
Loại người như vậy không nên xuất hiện a!
Loại người này thế nào lại có khả năng xuất hiện?
Nếu như không phải tự mình cảm nhận được uy năng một quyền kia, Lý Thái Sơ thật không nguyện ý tin tưởng thế gian lại có người cường đại không thể tồn tại.
Hắn càng tin tưởng mình sống trong mộng, bởi vì hắn căn bản không hiểu được vì cái gì mà mình lại thua thảm như vậy, ngay cả một quyền cũng không thể tiếp được.
Đáng tự hào nhất của hắn chính là Lục Diệt Sát Sinh kiếm ý, thế nhưng dưới một quyền của nam nhân này, hoàn toàn hóa thành hư không, không mang theo mảy may gợn sóng.
Cho đến hiện tại suy nghĩ của Lý Thái Sơ đều là xốc xếch, khóe miệng co rúm khiến hắn cảm thấy đau đớn, trong giây lát hắn mới lấy lại tinh thần.
- Ngươi lừa đảo!
Bỗng nhiên.
Lý Thái Sơ dừng bước, hắn che lấy hốc mắt đen nhánh, lên tiếng gầm thét đối với Diệp Hiên.
Diệp Hiên khó hiểu, hắn quay đầu lại nhìn về phía Lý Thái Sơ, nói:
- Ta gạt ngươi cái gì?
- Ngươi... Ngươi giả heo ăn thịt hổ... Ngươi... Rõ ràng ngươi có được thực lực mạnh như vậy... Nhưng ngươi gạt ta đánh cược... Muốn ta nhận ngươi làm chủ nhân.
Lý Thái Sơ bi phẫn muốn tuyệt, đang huyết lệ lên án tội ác của Diệp Hiên.
- Ha ha ha.
Diệp Hiên cười nói:
- Ta nào có lừa ngươi, vụ cá cược này là chính ngươi đồng ý, hơn nữa ngươi cũng nhìn thấy, tu vi bản tôn ta hoàn toàn chính xác chỉ là mở ra tám đại thiên môn. Hơn nữa ngươi không nên quên, vừa rồi là chính ngươi lời thề son sắt mà nói, trong cùng cảnh một kiếm liền có thể đánh bại ta, ta cũng không có bức ngươi đánh cược a?
Nhìn qua thần sắc Diệp Hiên hí ngược, sắc mặt Lý Thái Sơ đỏ lên, hắn muốn lên tiếng phản bác, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
- Vô sỉ!
Lý Thái Sơ nghẹn thật lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể phun ra hai chữ này, hắn ủ rũ ngồi bệt dưới đất, cả người đều vô cùng phiền muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận