Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 486 - Thân thể già nua



Chương 486 - Thân thể già nua




Bọn họ thê lương kêu rên, bọn họ đau khổ khẩn cầu, trấn Thanh Thiên hoàn toàn rơi vào trong sát lục huyết tinh... Bọn họ thân là phàm nhân, ở trong mắt ma đạo tu tiên giả, chẳng qua đều là chó lợn súc sinh.
Đao mang khiếu thiên, huyết quang lạnh lùng, máu tươi đang bay tung tóe, nhuộm đỏ tuyết trắng đến thê diễm mà mỹ lệ, mấy nghìn ma đạo tu tiên giả lao nhanh, những chỗ bọn họ đi qua, chẳng để lại một người nào còn sống, máu tươi nhuộm đỏ đường phố, mùi máu tanh nồng nặc gay mũi để người ta ngửi vào đã buồn nôn.
Trong trạch viện Lý gia, đèn đuốc sáng trưng, những tiếng kêu giết vang mãi bên tai không dứt, Lý Hàn Nhi mang theo một thanh cương đao trong tay, ánh mắt của hắn thê lương tột cùng, mỗi một đao bổ ra, đều mang theo đao mang khủng bố, đang chém giết cùng mấy tên tu tiên giả Luyện Khí kỳ.
- San San, em mang theo Tư Tư và mẹ đi trước, anh đi đón Diệp thúc thúc.
Lý Hàn Nhi hét lớn, hắn lấy thương đổi thương ngăn cản mấy người, để gia đình và mẹ có thể thuận lợi rời khỏi.
- Hàn Nhi, nhất định phải cứu Diệp thúc thúc con.
Lý đại tẩu chống gậy, âm thanh khàn khàn bi thương.
- Nương, ngài không cần lo lắng, anh ấy nhất định có thể cứu Diệp thúc thúc ra, chúng ta rời khỏi trấn trước lại nói.
Dương San San cầm lợi kiếm trong tay, trong lòng ôm lấy Tư Tư đang khóc thầm, vội vàng đỡ mẹ chồng nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, bỏ chạy dọc theo con đường nhỏ trong trấn.

Cờ đen thông thiên, trấn áp hư không, là một phàm nhân làm sao có thể chạy ra khỏi phong cấm mà tu tiên giả bày ra?
Không chỉ một nhà ba người Dương San San đang chạy trốn, trong thành cũng có số lượng lớn võ giả đang bảo vệ người nhà mình chạy trốn, nhưng đợi bọn họ chỉ là người tu tiên ma đạo tàn nhẫn sát phạt!
- Tiểu nương tử, các ngươi muốn đi đâu?
Một vị ma đạo tu tiên giả mang theo mấy người ngăn chặn lối đi, hí ngược nhìn về phía Dương San San, âm thanh rét lạnh không gì sánh được.
Một màn như thế làm cho sắc mặt Dương San San trở nên tái nhợt, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được người tu tiên phía trước rất cường đại, nhưng trong lòng của cô còn có Tư Tư, sau lưng còn có bà bà, bất kể như thế nào, cô cũng không cho phép người thân bên cạnh chịu đến bất cứ thương tổn gì.
Xích!
Kiếm mang hét dài qua khoảng không, đâm ra một kiếm, đây là một kích tuyệt mệnh của Dương San San, cũng là một kích mạnh nhất, nhưng tu vi của cô chẳng qua chỉ là Luyện Khí kỳ, đòn công phạt của cô trong mắt các tu tiên giả này cũng chỉ giống như một đứa trẻ đang đùa giỡn.
Ầm!
Chưởng ảnh nứt khoảng không, trước ngực Dương San San xuất hiện vết máu năm ngón tay, miệng không ngừng phun ra máu tươi, thân thể bay ngược như diều đứt giây quay về.
- Mẫu thân!
- San San!
Một già mộ trẻ sợ hãi hét to, Tư Tư gắt gao nhào vào bên cạnh mẹ mình, không ngừng lay động thân thể Dương San San, tiếng khóc non nớt không ngừng vang lên.
- Hừ, thứ giun dế, dẫn bọn họ tới sân trung tâm, chờ đợi ba vị đại nhân chuẩn bị huyết tế đại thuật.
Một ma đạo tu tiên giả hừ lạnh lên tiếng, hơn mười vị tu tiên giả luyện khí kỳ nhanh chóng nhấc một nhà ba người ở trong tay như nhấc mấy con gà, trong tiếng khóc non nớt của Tư Tư, một nhà ba người bị mang đi đến cái sân ở trung tâm trấn Thanh Thiên.
Chuyện giống vậy liên tục xảy ra tại các điểm khác trong trấn, số lượng lớn phàm nhân bị xua đuổi đến trung tâm, ba vị ma đạo tu tiên giả ngồi trên giữa hư không, đạm nhiên quan sát phàm nhân dưới chân như đang nhìn sâu mọt, trong mắt đầy vẻ cuồng bạo đẫm máu.
...
Tại chỗ của Diệp Hiên, tiểu viện mở rộng, những tiếng kêu giết động trời làm cho Diệp Hiên thức tỉnh từ trong mộng.
Ầm!
Cửa phòng nổ nát vụn, mấy tên tu tiên giả Luyện Khí kỳ mãnh liệt mà vào, khi bọn họ nhìn Diệp Hiên già nua nằm trên giường, một gã tu tiên giả nhướng mày nói.
- Lão già vô dụng, tinh huyết sớm đã biến mất hầu như không còn, mang đi huyết tế cũng không có một chút tác dụng, trực tiếp giết hắn là được.
Hàn đao ra khỏi vỏ, trực tiếp chém đến, đối mặt một kích trí mạng của người này, đôi mắt Diệp Hiên ngẩn ngơ, chân mày không ngừng nhíu chặt, trên khuôn mặt cũng không chút bối rối nào, tựa như tu tiên giả trước mắt vẫn chưa làm cho hắn có chút sợ hãi nào vậy.
Xích!
Đầu lìa khỏi cổ, đao mang hoành không, chỉ thấy một bóng dáng cường tráng hiện ra ở trước người Diệp Hiên, tên tu tiên giả này cũng trở thành một cái xác không đầu, ngã vào giữa vũng máu.
- Hí!
Một màn như thế làm cho đám tu tiên giả còn lại hít một ngụm khí lạnh, cũng không chờ bọn họ có hành động, khuôn mặt Lý Hàn Nhi thê lương, cuồng bạo vũ động cương đao trong tay, chẳng qua mấy hơi thở, đã trực tiếp giết vài tên tu tiên giả luyện khí tầng bảy ngay tại chỗ.
- Diệp thúc thúc, tu tiên giả tông môn ma đạo muốn tàn sát trấn Thanh Thiên, ngài mau mau theo Hàn Nhi rời khỏi nơi đây.
Lý Hàn Nhi nói xong, không đợi Diệp Hiên có phản ứng, đã trực tiếp vác lấy hắn lên sau lưng, trong tay mang theo cương đao nhảy ra khỏi cửa sổ, liều mạng bỏ chạy ra ngoài trấn.
Ầm!
Không có chờ Lý Hàn Nhi chạy ra được trăm trượng, một đạo chưởng ấn khủng bố đã hắn trấn áp xuống, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài, để cho Diệp Hiên với thân thể già yếu như một quả bóng mà lăn xa trong đống tuyết.
- Diệp thúc thúc!
Miệng Lý Hàn Nhi tràn máu, âm thanh thê lương tột cùng, hắn không để ý đến thương thế của mình, như mãnh hổ phát điên, vội vã chạy tới chỗ Diệp Hiên.
Trong nền tuyết
Sắc mặt Diệp Hiên tái nhợt, quanh thân cũng không bất kỳ vết thương nào, chỉ là hơi thở của hắn cực kỳ yếu ớt, cũng để cho đôi mắt Lý Hàn Nhi bất chợt hiện ra hơi nước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận