Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2559: Lão tổ tông trường tồn vạn cổ bất diệt cùng trời đất!

Chương 2559: Lão tổ tông trường tồn vạn cổ bất diệt cùng trời đất!
Oanh long long.
Thiên địa lôi âm, nguyên khí mênh mông, tiếng hét dữ dội nổ tung thiên địa khung thương ở chân trời truyền đến, chỉ thấy bốn đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trên bầu trời Triều Thiên tông, chỉ là uy áp của tứ đại trưởng lão đã làm cho cả Triều Thiên Tông rung động đầy đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
Tứ đại trưởng lão này chính là lực lượng trung kiên của Càn Dương giáo, mỗi người đều mở ra bát đại Thiên Môn, tuy rằng tu vi không bằng thập đại Thiên Môn của Càn Dương giáo chủ, nhưng đặt ở đâu đều là nhân vật bá chủ một phương.
Giờ phút này, uy năng của tứ đại trưởng lão hiển lộ, uy áp mênh mông vô song buông xuống Triều Thiên tông, đừng nói ra tay, chỉ là khí thế đã có thể đè nát toàn bộ Triều Thiên tông.
- Lão tổ tông đâu?
- Vì sao còn chưa xuất hiện?
- Lão tổ tông sẽ không trốn đó chứ?
Theo tứ đại trưởng lão Càn Dương giáo giết tới, đệ tử Triều Thiên Tông bị dọa cả thể xác lẫn tinh thần đều run rẩy, càng nhao nhao khổ sở nói, suy đoán vì sao Diệp Hiên không xuất hiện.
Tại thời điểm này.
Triều Thiên tông chủ nhíu mày, hắn chỉ có thể kiên trì lên trời bay lên, trong lòng cũng kinh nghi, vì sao Diệp Hiên còn không ra tay.
- Triều Thiên tiểu nhi, ngươi dám làm trái ý chí của Càn Dương giáo ta, hôm nay chúng ta phụng pháp chỉ của giáo chủ diệt Triều Thiên Tông ngươi, đây là do ngươi gieo gió gặt bão.
Tứ đại trưởng lão uy nghiêm quát lớn, chấn động Triều Thiên tông chủ liên tục lùi lại, sắc mặt cực kỳ trắng bệch.
- Thỉnh lão tổ tông ra tay cứu mạng.
Đến giờ khắc này, Triều Thiên tông chủ cũng chỉ có thể giả ngựa chết làm ngựa sống, hắn quỳ xuống không ngừng dập đầu về phía đỉnh núi Diệp Hiên, bộ dáng đầy thê thảm bi thương, thật sự làm cho người ta không đành lòng.
- Lão tổ tông cứu mạng.
Dưới ý bảo của Triều Thiên tông chủ, mấy đại trưởng lão vội vàng mang theo môn hạ đệ tử quỳ xuống dập đầu, trong miệng truyền đến tiếng kêu bi thương.
- Lão tổ tông cái gì, hôm nay cho dù Thiên Vương Lão Tử tới, cũng không cứu được những con kiến hôi các ngươi.
Tứ đại trưởng lão khinh miệt quát to, bốn người bọn họ đều mở ra bát đại Thiên Môn, loại đội hình này ai có thể ngăn cản, diệt một tông môn tam lưu, quả thực chính là giết gà dùng đao mổ trâu.
- Đừng nói nhảm với bọn họ, giết hết.
Ầm ầm.
Tứ đại trưởng lão ầm ầm giơ tay lên, nguyên khí trong thiên địa đều đang đáng sợ gào thét, bốn chưởng lớn che trời hiện ra, hiển nhiên muốn một kích tiêu diệt Triều Thiên Tông.
- Bốn phế vật cũng dám làm càn?
Bỗng nhiên, một giọng nói đầy khinh thường từ trong thiên khung truyền đến, sau một khắc, chuyện xảy ra nhất thời làm cho tất cả mọi người Triều Thiên Tông bị dọa cho choáng váng tại chỗ.
Ầm ầm.
Một chỉ, thực sự chỉ là một chỉ.
Ngón tay này xuất hiện quá mức đột ngột, nhưng lại là kình thiên lập địa che lầy bầu trời vô tận.
Giết.
Không có nói thêm lời nào, cũng không có bất kỳ uy năng nào, kình thiên cự chỉ này cứ thế buông xuống tứ đại trưởng lão.
Bang bang bang bang.
Thiên địa sụp đổ, sơn hà nổ vụn, dưới một ngón tay kình thiên này, tứ đại trưởng lão sợ hãi gào thét, nhưng một đám nổ vụn ở trong bầu trời, mưa máu đầy trời tiêu tán rơi xuống, đến chết cũng không thấy người giết bọn họ là thần thánh phương nào.
- Đại năng phương nào ở đây, kính xin hạ thủ lưu tình.
Thân thể tứ đại trưởng lão đều bị nổ nát, chỉ còn lại thần hồn đang bi thảm cầu xin tha thứ, sau đó hóa thành bốn đạo độn quang muốn chạy trốn.
- Chưa chết?
Diệp Hiên ở xa trên đỉnh núi Thiên Sơn hơi ngẩn ra, không ngờ dưới một kích này của hắn, bốn con kiến hôi này lại không chết, thần hồn vẫn còn tồn tại.
Tuy nhiên Diệp Hiên trong nháy mắt hiểu rõ, đây chính là ở thời đại Thái Cổ, tứ đại trưởng lão này cũng đi chính lộ - thập nhị thiên môn, tuy rằng tu vi bát đại Thiên Môn không cao, nhưng thần hồn vẫn rất kiên cố.
Tuy nhiên không sao, Diệp Hiên vừa rồi chỉ dùng một phần lực, người hắn muốn giết, còn sống không được.
- Chết.
Ầm ầm.
Năm ngón tay Diệp Hiên ầm ầm đưa ra, năm ngón tay đáng sợ hóa thành thượng thương cự thủ, ầm ầm nắm lấy thần hồn của tứ đại trưởng lão, theo một tiếng nổ tung trời đất truyền đến, thần hồn tứ đại trưởng lão sống sờ sờ bị Diệp Hiên bóp nát trong tay.
- Thật đúng là bốn phế vật, ta còn chưa dùng sức đã không được rồi.
Ầm ầm.
Diệp Hiên khinh miệt lên tiếng, dị tượng trong thiên địa biến mất, cả người hắn lại ẩn vào đỉnh núi, giống như chưa từng xuất hiện.
Yên tĩnh.
Im lặng.
Sự im lặng như chết.
Tứ đại trưởng lão Càn Dương giáo hôi phi yên diệt mà chết, vẻn vẹn chỉ là điện quang thạch hỏa, nhưng rơi vào trong mắt mọi người Triều Thiên tông, làm cho bọn họ ngốc trệ mấy chục hơi thở.
Cả Triều Thiên Tông đều im lặng đến nổi kim rơi đều có thể nghe thấy, cũng không biết là ai hưng phấn hô to một tiếng, cả Triều Thiên tông mới bắt đầu sôi trào.
- Lão tổ tông vô địch.
- Lão tổ vạn cổ vô song.
- Lão tổ vạn cổ bất diệt đồng tồn cùng thiên địa.
Núi kêu biển gầm, cúi đầu liền bái, tất cả đệ tử Triều Thiên Tông quỳ gối trên mặt đất, cách không hướng đỉnh núi Diệp Hiên đang ở mà bái lạy, vẻ hưng phấn cùng kính sợ trong mắt nồng đậm đến cực hạn.
- Lão tổ tông tồn tại vạn cổ bất diệt trường tồn cùng thiên.
Sau một khắc, Triều Thiên tông chủ nước mắt lưng tròng, hắn kêu mấy vị trưởng lão vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu về phía Diệp Hiên, hai mắt đều đã hồng nhuận.
Triều Thiên tông chủ biết Diệp Hiên rất mạnh, nhưng hắn thật không ngờ lại mạnh như vậy.
Giết tứ đại trưởng lão Càn Dương giáo giống như giết gà, đối phương ngay cả nửa điểm lực phản kháng cũng không có, điều này trong mắt hắn quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận