Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 492 - Kim Tiên oai, khởi tử hồi sinh



Chương 492 - Kim Tiên oai, khởi tử hồi sinh




- Gia gia, đừng rời khỏi Tư Tư.
Tiểu cô nương vươn bàn tay nhỏ bé non nớt ra, cũng đang nghẹn ngào khóc lóc muốn Diệp Hiên ở lại.
Trên bầu trời, trong hư không.
Diệp Hiên quay đầu nhìn lại phía dưới, khi hắn nhìn thấy Lý Hàn Nhi khóc, Diệp Hiên lại ôn nhuận cười nói:
- Lý Hàn Nhi, cám ơn ngươi đã giúp ta ngộ đạo ở phàm trần, để cho ta từng trải qua được cuộc đời phàm nhân, chỉ là tiên phàm cách biệt, ngươi và ta hết duyên ở đây, khối ngọc bội này là vật bên cạnh ta, nếu như ngàn vạn năm sau Lý gia ngươi gặp nạn, có thể lấy khối ngọc bội này ra, dù cho cách xa bao nhiêu vạn dặm, ta cũng sẽ báo đáp ân tình hôm nay.
Một chút kim quang từ trời cao phủ xuống, một khối ngọc bội rơi xuống ở trong tay Lý Hàn Nhi, chỉ là ở trên bầu trời đã không còn có bóng dáng Diệp Hiên.
- Diệp thúc thúc!
Lý Hàn Nhi nắm thật chặc ngọc bội trong tay, nước mắt vẫn cứ rơi, hắn cũng khắc giọng nói và dáng điệu của Diệp Hiên thật sâu vào trong đầu, trọn đời cũng sẽ không quên.
- Hàn Nhi, Diệp thúc thúc con không phải phàm nhân, hắn sao có thể lại làm bạn ở bên cạnh chúng ta.
Lý đại tẩu vỗ vỗ bả vai con trai, âm thanh hơi lộ ra khổ sở.
- Lão bà? Hàn Nhi?
Bỗng nhiên, giữa lúc một nhà Lý Hàn Nhi đang bi thương khi Diệp Hiên rời khỏi, một giọng nói quen thuộc lại từ đâu truyền đến, điều này cũng làm cho người một nhà phải quay đầu nhìn lại.
- Cha?
- Lý Sơn?
- Công công?
Khi thấy người xuất hiện, một nhà Lý Hàn Nhi kinh hô thành tiếng, bởi vì người xuất hiện ở trước mắt bọn họ chính là Lý Sơn vừa chết đi không lâu, mà Lý Sơn cũng không còn nữa già nua, hồi phục dáng dấp tráng niên, điều này cũng làm cho đôi mắt Lý Hàn Nhi đỏ hồng, biết Diệp thúc thúc làm cho cha mình lần nữa sống lại, hơn nữa còn quay trở về lúc tuổi trẻ giống như mẹ.
- Ta... Ta không phải chết rồi à... Mấy người... Mấy người...
Lý Sơn kích động có chút nói không ra lời, nhưng khi hắn thấy mình có thể đoàn tụ cùng người thân, không khỏi lệ nóng doanh tròng.
Một nhà đoàn tụ, quý trọng không thôi, Lý Hàn Nhi si ngốc nắm ngọc bội trong tay, trong đầu xuất hiện nụ cười ôn nhuận của Diệp Hiên, hắn trịnh trọng thu ngọc bội vào trong lòng, bởi vì đây là tưởng niệm sau cùng Diệp thúc thúc để lại cho hắn.
...
Địa Tiên Giới, Ngọc Tuyền Sơn, Kim Hà Động.
- Sư đệ, mau mau mở cấm chế ra, thả vi huynh đi ra ngoài.
Dương Tiễn ngồi trên tiên tuyền, La Thiên Kim Quang dâng lên quanh thân, mấy trăm năm trôi qua, hắn rốt cuộc cũng đã đoàn tụ nhục thân, lần nữa khôi phục lại tu vi La Thiên Kim Tiên.
Chỉ là Dương Tiễn bị Ngọc Đỉnh Chân Nhân phong cấm, hắn muốn đi ra tìm Diệp Hiên giết chết đối phương, nhưng dưới cấm chế của Đại La, hắn căn bản không thể ra khỏi Kim Hà Động.
- Sư huynh, không thể, nếu như Ngọc Đỉnh sư thúc biết ta thả huynh ra, người chắc chắn sẽ trừng phạt ta.
Đại thần Tam Đàn Hải Hội - Na Tra, dung nhan tuấn tú hiện ra vẻ bị làm khó dễ, đang khuyên nhủ Dương Tiễn.
- Sư đệ, cái tên Diệp Hiên kia hèn hạ vô sỉ, làm cho vi huynh trở thành trò cười của tam giới, lẽ nào ngươi muốn thấy hanh danh một đời của vi huynh bị hắn hủy mất?
Dương Tiễn lạnh lùng trách cứ.
- Nhưng mà... Nhưng mà... Ngọc Đỉnh sư thúc hắn....
Na Tra muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Không có nhưng nhị gì cả, ngươi thả ta ra ngoài, đến lúc đó nếu như sư tôn trách tội, vi huynh sẽ một mình gánh chịu, tuyệt đối sẽ không liên luỵ ngươi.
Dương Tiễn nói năng có khí phách.
- Ai!
Na Tra bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể tiến vào động phủ Ngọc Đỉnh Chân Nhân, lấy ra một khối ngọc giản, trợ giúp Dương Tiễn thoát khốn.
Ông!
Dương Tiễn bước ra một bước, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao xuất hiện trong tay, một thân Tiên Giáp màu bạc phủ ngoài thân, lạnh lùng nói.
- Sư đệ, đa tạ ngươi, ngươi ở đây đợi ta, vi huynh sẽ giết chết Diệp Hiên, rồi trở về thỉnh tội với sư tôn.
Ùng ùng!
Dương Tiễn triệu hồi kim vân. Mang theo cương phong gào thét, lao thẳng đến ba mươi ba trọng Thiên Đình, hắn ngưng tụ nhục thân mấy trăm năm nay, hận ý đối với Diệp Hiên càng ngày càng nồng, nếu như không đánh đối phương nguyên thần câu diệt, thật khó tiêu mối hận trong lòng.
Thiên Đình, ba mươi ba trọng thiên.
Lệ khí sát phạt, kim quang động trời, Dương Tiễn cầm trong tay Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đi đến, La Thiên Kim Quang đáng sợ dâng trào ở quanh người, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị vang lên ở trong Thiên Đình.
- Diệp Hiên tiểu nhi, lăn ra đây nhận lấy cái chết cho bản Chân Quân.
Một tiếng chấn động Thiên Đình, hư không rung chuyển, Dương Tiễn đứng trong tiên vân, Tiên lực khủng bố thổi qua Thiên Đình, không chút cố kỵ đang tìm kiếm Diệp Hiên.
Nhưng làm cho Dương Tiễn thất vọng là, cho dù hắn cảm ứng như thế nào, cũng không có phát hiện tung tích của Diệp Hiên.
- Chân Quân bớt giận, Đông Cực Đế Quân đã bế quan ba trăm năm, nếu ngài muốn tìm hắn, có thể đi đến Vị Ương Cung, chớ có nổi giận ở đạo tràng của tiểu tiên.
Một gã Tiên Quan run rẩy quỳ lạy, rất sợ Dương Tiễn giận dữ hủy diệt đạo tràng của hắn, hắn nhanh chóng bẩm báo với Dương Tiễn.
- Vị Ương Cung, bế quan ba trăm năm?
Dương Tiễn híp mắt lại, sau đó lại bước ra một bước, đi thẳng đến Vị Ương Cung.
Tin tức Dương Tiễn đi tới Thiên Đình tự nhiên bị Ngọc Đế biết được, hắn chỉ cười nhạt ngồi xem, cũng không có bất kỳ ngăn cản gì, bởi vì hắn hận không thể để Dương Tiễn giết chết Diệp Hiên, tự nhiên mừng rỡ mà ngồi đó xem hổ đấu.
Vị Ương Cung.
Hơn mười vị Yêu Vương tụ tập ở đây, sắc mặt Lê Cửu U tái nhợt, hiển nhiên tất cả mọi người đều đã biết tin tức Dương Tiễn đến, nếu như Diệp Hiên đang ở Thiên Đình thì còn tốt, nhưng Diệp Hiên căn bản chẳng biết đã đi đâu, điều này làm cho bọn họ nóng lòng không thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận