Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 268 - Cố Hiểu Hiểu hắc hóa (1)



Chương 268 - Cố Hiểu Hiểu hắc hóa (1)




Thành phố Giang Nam.
Náo nhiệt phồn hoa, tiếng người huyên náo, lại không còn rách nát giống như trước đó, tiểu thương đang rao hàng, hai bên đường phố còn có rất nhiều người đang lần nữa sửa chữa nhà cửa, mang đến cho toàn bộ thành phố Giang Nam một loại cảm giác thịnh vượng phồn vinh.
Rất nhiều thanh niên nam nữ ăn mặc đủ loại áo bào nhanh chóng chạy ra ngoài thành thị, trong tay bọn họ mang theo đao kiếm, trên mặt mỗi người đều có sự kích động.
Từ lúc Diệp Hiên truyền bá phương pháp thôn phệ huyết khí ra thiên hạ, lại còn in số lượng lớn bí tịch tu luyện thành sách, để cho người thường đều có thể bắt đầu tu luyện, mà chém giết huyết hồn dị thú càng có thể tăng tiến tu vi của mình, cái này cũng giúp cho con đường tiến hóa của nhân loại trở nên nhanh hơn.
Thành phố Giang Nam, người dân của Thánh Thành, nguyên nhân là vì có Thần Vương Diệp Hiên tọa trấn ở chỗ này.
Mà giá phòng tại thành phố Giang Nam lần lượt leo thang, có thể nói là tấc đất tấc vàng, khiến cho không biết bao nhiêu quan to hiển quý, muốn ở thành phố Giang Nam mua một bộ bất động sản mà không thể được.
Bởi vì, tiền tài đã không thể nào mua được phòng ốc tại thành phố Giang Nam, chỉ có thể mua một ít thương phẩm sinh hoạt thông thường, muốn mua bất động sản tại nơi đây, cần có huyết hồn dị thú tới giao dịch.
Một con dị thú Tiên Thiên cấp thì có thể mua được một chỗ bất động sản xa hoa, nếu như dị thú Trúc Cơ kỳ, càng có thể mua được một biệt thự lớn, mà cái này cũng làm cho tất cả nhân loại điên cuồng tu hành, không chỉ là tăng tiến tu vi của mình, cũng muốn dựa vào liệp sát huyết hồn dị thú để có thể định cư ở thành phố Giang Nam.
Từ nơi này cũng có thể nhìn ra, toàn dân đã bước vào thời đại tiến hóa cực nhanh, có thể sau mười năm hay trăm năm, nhân loại đã không cần sử dụng phương tiện giao thông, mỗi người đều có thể ngự không mà đi, triển khai hiện một thịnh thế tu tiên.
Giang Bắc, khu nhà liều.
Mặt đất lồi lồi lõm lõm, đường đất hơi bùn sình, có thể thấy được phòng ốc bỏ hoang khắp nơi, lại không thấy được nửa điểm tung tích của nhân loại.
Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, cho đến khi đi tới trước một tòa nhà hơi lộ ra vẻ đổ nát, khi hắn đẩy cửa sắt rỉ sét loang lổ ra, tiểu viện nhỏ hẹp truyền đến một tiếng dị hưởng.
Dát chi.
Mở lớn cửa sắt, Diệp Hiên bước đi vào, đôi mắt của hắn hơi lộ ra phiêu hốt, nhìn cảnh tượng quen thuộc trong sân, khóe miệng trong lúc lơ đãng lộ ra một nụ cười.
Nhà!
Đây đã từng là nhà của Diệp Hiên hắn ở thành phố Giang Nam, lúc hắn còn nhỏ vẫn vui cười ở đây, còn có ký ức hắn không muốn nhớ lại.
Mỗi một góc Diệp Hiên đi qua, hắn luôn vuốt ve cửa phòng vỡ tan, cầm lấy đồ chơi lúc còn nhỏ trong phòng, cho đến khi hắn ngồi ở trước bàn cơm nhỏ hẹp, cả người cũng rơi vào trong trầm tư.
Nhà, căn nhà đó, chỉ là nơi đã từng ở cùng những người thân yêu của hắn.
Diệp Hiên không biết vì sao mình lại đi tới nơi này, có lẽ là muốn về nhớ lại ký ức đời này của hắn, cũng có lẽ là đang quyến luyến một vài thứ, loại cảm giác này không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng lại làm cho hắn về tới đây.
- Xem lâu như vậy, cô cũng nên xuất hiện rồi chứ.
Nửa ngày trôi qua, Diệp Hiên tỉnh lại từ trong suy nghĩ, bình tĩnh không lay động.
- Tôi có chút không hiểu cậu, nếu cậu còn nghĩ về dì Diệp, vì sao không đi kinh đô nhìn họ một chút?
Một giọng nữ nhẹ nhàng ở ngoài cửa phòng truyền đến, một cô gái lẳng lặng tiến vào phòng, đôi mắt như thu thủy chứa đầy sự nghi hoặc.
Vân Mộng Dao!
Đã từng là giáo viên của trường Thiên Lam ở thành phố Giang Nam, có nhan sắc tựa tiên tử, còn có khí chất uyển chuyển nhu nhược của người phương đông, cho dù đặt ở cổ đại hay hiện đại, đều là một vị tuyệt thế giai nhân.
Nhưng một cô gái uyển chuyển nhu nhược như ngọc kia sớm đã không có cảm giác nhu nhược nữa.
Cô khoác một chiếc áo màu trắng, trong tay cầm Thanh Phong ba thước, búi tóc đen tết thành tóc mây, da thịt trắng nõn như ngà voi, nhưng dung nhan kinh diễm năm đó lại bị một vết thẹo phá hư, để người nhìn lại cảm thấy tiếc hận.
Vết sẹo trên mặt Vân Mộng Dao cực kỳ rõ ràng, phá hư dung nhan tinh xảo kia của cô, chỉ là cô dường như không thèm để ý, cứ yên lặng nhìn Diệp Hiên, giống như người quen lâu rồi không thấy, cũng không có chút cảm giác trúc trắc nào.
- Vết sẹo trên mặt cô là xảy ra chuyện gì?
Diệp Hiên hỏi.
- Nói ra cậu có thể không tin, đây là tự tay tôi rạch, bởi vì huyết hồn dị thú tàn sát bừa bãi, toàn bộ nhà tôi đều chết ở trong miệng dị thú, tuy tôi trốn được, nhưng một số người lại có ý đồ đen tối với tôi, cho nên tôi tự tay hủy cái gương mặt này đi.
Giọng Vân Mộng Dao rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không có nửa điểm sóng, nhưng lại làm cho Diệp Hiên liếc mắt nhìn cô gái này thật sâu, sau đó lại chậm rãi gật đầu, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ xưa đến nay, dung mạo cực kỳ quan trọng đối với một cô, huống chi là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Vân Mộng Dao?
Diệp Hiên không biết cô gái này mấy năm qua từng trải qua cái gì, có thể làm cho Vân Mộng Dao tự tay hủy dung nhan của mình, trong này tất có một chuyện gì đó rất bi thương.
- Tôi từng đến kinh đô gặp qua dì Diệp cùng với Linh nhi, họ đều có chút tiều tụy, bởi vì họ rất nhớ cậu. Diệp Hiên, tôi thật không hiểu rõ, nếu như đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ họ mà đi, lẽ nào cậu thật sự tuyệt tình tuyệt tính tới mức như thế?
Vân Mộng Dao lạnh lùng nói.
- Cô đang thuyết giáo ta sao? Hay là nói, đang trách tôi vô tình vô nghĩa?



Bạn cần đăng nhập để bình luận