Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 156 - Trọn đời không được siêu sinh (2)



Chương 156 - Trọn đời không được siêu sinh (2)




Sắc mặt hai cho con Diệp gia cuồng biến, phải biết rằng Diệp Linh Nhi trong quan tài thủy tinh chính là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nếu như ngay cả cơ thể Diệp Linh Nhi cũng không thể giữ được, Diệp gia thật muốn không tồn tại ở trên đời nữa rồi.
Diệp Thương Hạo đỏ cả mặt lên, cũng bất kể có phải đối thủ của Lý Nguyên Long hay không, ông ta cứ liều mạng mà nhào tới đánh đối phương.
Ầm!
Không đợi Diệp Thương Hạo tới gần, Lý Nguyên Long lại dữ tợn cười một tiếng, một cước đạp Diệp Thương Hạo lăn ngay trên đất, tiếng xương cốt gãy càng dị thường chói tai vang lên.
Phốc!
Diệp Thương Hạo phun ra một ngụm máu tươi, mặt hắn như một tờ giấy vàng, gắt gao trừng mắt nhìn Lý Nguyên Long, trong mắt đều là vẻ không cam lòng và oán hận.
- Tên phế vật này, trước đây tao gọi mày một tiếng Diệp thiếu, nhưng bây giờ mày ở trong mắt tai, ngay cả một con chó cũng không bằng.
Lý Nguyên Long khinh miệt cười nhạt.
- Người đâu, kéo người con gái trong quan tài này ra, đưa quan tài này đến phòng đấu giá Quang Diệu, hỏi bọn họ một chút giá cả bao nhiêu.
Lý Nguyên Long trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ ra tay.
- Vâng, lão đại.
Hơn mười dị năng giả kích thích lên tiếng, đi nhanh tới chỗ quan tài thủy tinh.
- Lý Nguyên Long, nó là em gái của Diệp Hiên, nếu mày dám động đến, ngày khác Diệp Hiên trở về, nhất định sẽ giết mày chết không có chỗ chôn.
Diệp Thương Hải tức giận đến râu tóc dựng lên, tức tối gầm hét.
- Tôi không dám?
Lý Nguyên Long giễu cợt nói:
- Mang một tên Diệp Hiên không biết sống hay chết tới dọa sợ tôi, ông cho tôi là con nít ba tuổi sao? Ra tay!
Lý Nguyên Long không có bất kỳ lời nói nhảm nào, hắn trực tiếp ra lệnh, cũng để cho hơn mười dị năng giả lần nữa tiến lên, trực tiếp bắt đầu khiên động quan tài thủy tinh.
Ô —— ô —— ô!
Chợt, mặt trời chói chang lúc đầu lại dần dần âm trầm xuống, một hồi gió lạnh thổi qua tổ trạch Diệp gia, tám phương đất trời còn có tiếng vong hồn kêu khóc truyền đến, cũng để cho đám người Lý Nguyên Long ngẩn mặt ra, chợt dừng mọi cử động lại.
Ùng ùng!
Tựa như lưu tinh trụy thế, tựa như Thiên Hà đổi chiều, một mảnh lưu quang màu đỏ kéo dài qua khoảng không mà đến, theo một tiếng nổ vang kinh động đất trời, chỉ thấy tổ trạch Diệp gia bỗng nhiên chấn động, một bóng dáng cao lớn cũng xuất hiện ở giữa đại viện Diệp gia.
Ùng ùng!
Lôi quang màu đỏ tung hoành nơi phía chân trời, tầng mây đen thùi lùi nặng nề tột cùng, thiên tượng khủng bố chiếu rọi xuống nơi này, quanh thân Diệp Hiên là huyết quang mê mang, hắn chắp hai tay sau lưng lãnh đạm nhìn đám người Lý Nguyên Long, trên mặt không có một gợn sóng, nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Diệp... Diệp Hiên?
Diệp Thương Hạo dại ra, lộp bộp tự nói, sau đó lại mừng như điên, trong nháy mắt tựa như trẻ ra mấy chục tuổi.
Hí!
Tường âm thanh hít vào khó khăn không ngừng truyền đến, đồng tử Lý Nguyên Long phóng lớn, sắc mặt trong nháy mắt đã tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng từ trên trán không ngừng cuồn cuộn rơi xuống, bước chân càng là không tự chủ mà đang lùi lại.
- Diệp... Diệp tiên sinh!
Lý Nguyên Long sợ run lên tiếng, hai đầu gối càng l mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu với Diệp Hiên, mà hơn mười thuộc hạ bên cạnh hắn càng như bùn nhão xụi lơ trên mặt đất, mà còn có người sợ hãi đến mức đũng quần đã ướt nhẹp.
Không trách những này người sợ hãi Diệp Hiên như thế, nguyên nhân là vì Diệp Hiên thực sự khủng bố, hắn ở kinh đô làm ra vài chuyện lớn, mỗi một chuyện đều ác độc vô tình, không có một người nào được sống sót, khi mà đám người Lý Nguyên Long đối mặt một Đại Ma Vương như vậy, bọn họ làm sao lại không cảm thấy sợ hãi được đây?
Cái chết kéo đến, mồ hôi đổ xuống như mưa, đám người Lý Nguyên Long kinh hãi nói không ra lời, càng dập đầu như giã tỏi, chớ đừng nhắc tới muốn liều mạng cùng Diệp Hiên, bởi vì nhóm bọn hắn căn bản là không có cái gan này.
- Các người muốn chết như thế nào?
Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, giọng của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho đám người Lý Nguyên Long cảm thấy cái chết đang từng bước đi tới đám bọn hắn.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Tha... Tha mạng a...
Lý Nguyên Long sợ run cầu xin tha thứ, cái trán chạm đất không dám nâng lên.
- Tha mạng?
Diệp Hiên ôn nhuận cười một tiếng, nói:
- Đi xuống Địa Phủ sám hối đi.
Ầm!
Chưởng chỉ như thiên, tiêu diệt vạn vật, Diệp Hiên vỗ ra một chưởng, chỉ thấy đám người Lý Nguyên Long ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, trong nháy mắt nổ tung thành từng đoàn huyết vụ, những vũng máu thê diễm kia đổ ở trên đại viện Diệp gia, liếc mắt nhìn lại, lòng sinh cảm giác rất khủng bố.
Tàn nhẫn, đẫm máu, vô tình, Diệp Hiên ra tay đáng sợ làm cho hai cha con Diệp gia tái nhợt cả mặt, nhưng trong mắt lại có một tia vui mừng, bọn họ biết Diệp Hiên đã trở về sẽ hoàn toàn thay đổi tình trạng dần dần thất bại của Diệp gia.
Không chờ cha con Diệp gia tiến lên, một hình ảnh kinh khủng đã để cho hai người dừng bước không tiến lên, càng hoảng sợ nhìn Diệp Hiên.
Ùng ùng!
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, chưởng chỉ phất qua khoảng không linh hồn đám người Lý Nguyên Long được ngưng tụ ra, cánh cửa đi thông qua Diêm La địa ngục đang chậm rãi khai mở, theo một chưởng của Diệp Hiên đem hơn mười vong hồn này đánh vào Diêm La địa ngục, âm thanh lạnh lẽo vô tình cũng vang lên ở trong hư không.
- Đưa nhóm bọn hắn vào Vô Gian Địa Ngục, trọn đời thiêu đốt ở trong Minh Hỏa, muôn đời không được siêu sinh.
- Tuân lệnh Diêm Quân!
Trong cửa địa ngục Diêm La truyền đến âm thanh âm u khủng bố của Âm Nha, khi cánh cửa đi thông đến Diêm La được đóng lại, tổ trạch Diệp gia cũng đã an tĩnh lại, chỉ là cha con Diệp gia giống như mất cả linh hồn, hoàn toàn dại ra ở đó.
- Cái kia... Đó là cái gì?
Diệp Thương Hạo hoảng sợ nỉ non.
Đáng tiếc, đối với nghi vấn của hai cha con Diệp gia, Diệp Hiên vẫn không hề trả lời, hắn bước chậm đi tới nội đường, cho đến khi tới trước quan tài thủy tinh, lúc này hắn mới khiến cho cha con Diệp gia giật mình tỉnh lại, càng nhanh chóng đi tới chỗ Diệp Hiên.
- Hiên nhi, rốt cục con cũng trở về.
Diệp Thương Hải bỗng nhiên rơi nước mắt, nghẹn ngào có chút nói không ra lời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận