Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1566: Cái Thiên Nguyên khổ cực (2)

Chương 1566: Cái Thiên Nguyên khổ cực (2)
- Tử nhân yêu nhà ngươi!
Trong giây lát Diệp Hiên liền biết chỗ nào không đúng, Yêu Nguyệt Dạ này căn bản không muốn hợp tác cùng hắn, mà là muốn hắn cùng Cái Thiên Nguyên đồng quy vu tận.
- Diệp Hiên tiểu tặc vô sỉ nhà ngươi, hôm nay là ngày chết của ngươi.
Cái Thiên Nguyên dữ tợn cười lớn, Yêu Nguyệt Dạ trốn liền trốn, thời khắc này Cái Thiên Nguyên chỉ nghĩ giết chết Diệp Hiên, cũng không có ý gì khác.
Trốn!
Lực lượng thời không ầm vang phát động, nhưng bỗng nhiên Diệp Hiên phát hiện thân thể của mình vậy mà động không, đây quả thực khiến hắn kinh hãi muốn tuyệt.
- Vô dụng, tiểu tử kia thi triển chính là huyết nguyệt nguyền rủa, nguyền rủa này chính là thi triển với ngươi, thân thể ngươi giờ phút này căn bản là không thể động.
Cái Thiên Nguyên dữ tợn cười như điên nói.
- Đáng ghét!
Diệp Hiên âm độc gầm thét, cả ngày đánh ngỗng còn bị nhạn mổ vào mắt, Yêu Nguyệt Dạ hiển nhiên là ngờ tới Cái Thiên Nguyên hận nhất là Diệp Hiên, cho nên mới thi hạ nguyền rủa đối với Diệp Hiên, mà hắn có thể bỏ trốn mất dạng.
Bởi vì Yêu Nguyệt Dạ tin tưởng, Cái Thiên Nguyên sẽ không ném Diệp Hiên mà truy sát chính mình, cái này đích xác là một kế sách tuyệt nhất.
- Đi chết đi.
Cực Đạo Nhất Kích, ấp ủ đã lâu, điều này được thể hiện qua sát cơ khuynh thế của Cái Thiên Nguyên, hào quang sáng chói đâm rách chân trời, sau một khắc liền muốn trấn diệt Diệp Hiên.
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, sắc mặt Diệp Hiên điên cuồng, thời không tiểu thụ chập chờn mà ra, hắn đã chuẩn bị triệu hồi Tuế Nguyệt Trường Hà cùng Cái Thiên Nguyên ngọc thạch câu phần.
Bỗng nhiên, không đợi Diệp Hiên triệu hồi ra Tuế Nguyệt Trường Hà, một tiếng thống khổ rít chói tai truyền đến.
- A!
Cực Đạo Nhất Kích ầm vang tán loạn, quang mang bản nguyên chi hồn Cái Thiên Nguyên ảm đạm, hồn thân lúc đầu óng ánh hoàn mỹ dần dần trở nên rạn nứt, như liền muốn sụp đổ.
- Ừm?
Một màn như thế, trực tiếp khiến Diệp Hiên từ bỏ triệu hoán Tuế Nguyệt Trường Hà, hắn ngơ ngác nhìn về phía Cái Thiên Nguyên, trọn vẹn qua ba cái hô hấp mới hồi tỉnh lại, trên mặt hiện ra vẻ mừng như điên.
- Ha ha ha.
Diệp Hiên lên tiếng cười lớn, cười tựa như muốn không thở nổi, ánh mắt nhìn về phía Cái Thiên Nguyên giống như là nhìn người chết.
- Cái Thiên Nguyên, ngươi ngu ngốc, hôm nay ta muốn nhìn xem là ngươi chết hay là ta chết.
Diệp Hiên âm độc gào thét, trong mắt hiện ra sát cơ cực kỳ khủng bố.
Thì ra, trước đó Cái Thiên Nguyên liền cùng Yêu Nguyệt Dạ cùng Bá Thiên Tôn Giả chiến lưỡng bại câu thương, sau đó lại liều mạng tế ra linh hồn bản nguyên muốn diệt sát Diệp Hiên.
Đáng tiếc, trải qua trăm triệu dặm đuổi đánh, linh hồn bản nguyên Cái Thiên Nguyên dần dần suy yếu, rốt cục khi hắn muốn phát động Cực Đạo Nhất Kích liền đạt tới giới hạn vỡ vụn, ngược lại còn khiến tự thân gặp đại kiếp.
Ầm!
Huyết nguyệt nguyền rủa có tính thời gian, cũng trùng hợp tại lúc này Diệp Hiên thoát khốn ra được, toàn bộ thân thể lại lần nữa có thể hành động.
- Cái Thiên Nguyên, ngươi đi chết đi cho ta.
Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy, hắn cũng sẽ không nhiều lời nói nhảm với đối phương, trong giây lát cả người đánh tới Cái Thiên Nguyên, muốn ngay lập tức đánh Cái Thiên Nguyên hồn phi phách tán mà chết.
- Diệp Hiên tiểu tặc, cho dù chết ta cũng muốn kéo ngươi theo đệm lưng.
Cái Thiên Nguyên lên tiếng gầm thét, linh hồn bản nguyên trong giây lát nổ tung, nhưng lại hội tụ thành một điểm kim quang đánh tới Diệp Hiên.
- Không được!
Sắc mặt Diệp Hiên đại biến, tâm thần kịch liệt run rẩy, muốn né tránh đạo kim quang này, nhưng tốc độ kim quang này quá nhanh, Diệp Hiên căn bản không tránh kịp.
Hưu!
- A!
Cái Thiên Nguyên hóa thành kim quang trực tiếp bắn vào mi tâm Diệp Hiên, cả người Diệp Hiên đều từ không trung rơi xuống, càng là ôm đầu thống khổ gào thét.
- Đoạt xá! Ngươi vậy mà muốn đoạt thân thể ta?
Diệp Hiên lên tiếng gầm thét, hắn chỉ cảm thấy đầu lâu của mình đều muốn nổ tung, một cỗ ý chí cực kỳ đáng sợ đang nghiền ép lấy thánh hồn của hắn.
- A!
Diệp Hiên thống khổ lăn lộn trên mặt đất, từng sợi gân xanh đáng sợ nhúc nhích trên trán hắn, chứng minh lúc này Diệp Hiên đang gặp khổ sở đáng sợ đến mức nào.
Cho dù Cái Thiên Nguyên chỉ còn một luồng tàn hồn, nhưng tàn hồn hắn cực mạnh mẽ, đây càng là tàn hồn Bất Hủ cảnh, giờ phút này xâm nhập vào trong thức hải Diệp Hiên, trực tiếp tạo thành tổn thương không cách nào tưởng tượng.
- Chết đi, đi chết đi.
Cái Thiên Nguyên trong cơ thể Diệp Hiên điên cuồng rống to, hắn không chỉ có muốn Diệp Hiên chết, còn muốn chiếm cứ thân thể Diệp Hiên để hắn kéo dài tính mạng.
- Chết là ngươi! Tịch diệt lực!
Diệp Hiên lên tiếng rống to, lực lượng tịch diệt ầm vang hướng vào thức hải, cả người hắn ngồi xếp bằng trong hư không, muốn mượn lực lượng tịch diệt nhất cử diệt sát Cái Thiên Nguyên.
- Diệp Hiên, cho dù ngươi dùng lực lượng tịch diệt giết ta, thức hải ngươi cũng sẽ bị lực lượng tịch diệt phá hư, đến lúc đó ngươi cũng sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc.
Khuôn mặt Diệp Hiên biến ảo chập chờn, giây lát hóa thành bộ dáng Cái Thiên Nguyên, trong miệng truyền đến tiếng điên cuồng gào thét.
- Muốn mạng của ngươi.
Dung nhan Diệp Hiên lại lần nữa khôi phục bình thường, trong miệng truyền đến tiếng âm độc gào thét.
Cái này là một trận liên quan tới linh hồn chiến đấu, Diệp Hiên ngồi xếp bằng trong hư không khuôn mặt thỉnh thoảng dữ tợn thỉnh thoảng âm trầm, ai cũng không biết trận chiến linh hồn của hắn cùng Cái Thiên Nguyên đến cuối cùng hươu chết vào tay ai.
Nhật thăng nguyệt lạc, đẩu chuyển tinh di.
Trọn vẹn bảy ngày bảy đêm đi qua, Diệp Hiên mới dần dần mở ra hai mắt, mặt mũi hắn dữ tợn rốt cục khôi phục lại bình tĩnh, từ trong miệng hắn phun ra một ngụm trọc khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận