Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 194 - Đau lòng



Chương 194 - Đau lòng




- Chồng à, sau khi ông đi, tôi sẽ đi theo ông, ông và tôi kiếp sau lại làm vợ chồng.
Những lời nói ấm áp liên tục truyền đến, nhưng lại làm cho ma quang quanh thân Diệp Hiên càng đáng sợ hơn.
Ùng ùng!
Tiếng nổ động trời, thiên địa đổ nát.
Một mảnh ma quang giống như nổ nát thiên địa cổ kim, càng như đánh vỡ thời không cách trở.
Ông!
Diệp Hiên chợt mở hai mắt ra, nếp nhăn da thịt đang giãn ra, sợi tóc bạc trắng chuyển thành màu đen, thân thể như lưu ly chế tạo đang nở rộ quang mang chưa bao giờ có.
- Ta là ai? Ta là Diệp Hiên, ta là Bất Tử Thiên Tôn, ta là muốn đăng lâm cửu thiên, quan sát vạn vật chúng sinh.
Hư không sụp xuống, thiên địa nổ vang, Diệp Hiên ngửa mặt lên trời gào thét, cái mảnh ma quang thông thiên kia đang nở rộ ở quanh người hắn, mái tóc hắn đang tung bay, cả người điên cuồng đến tận cùng.
- Chuyện này... chuyện này sao có thể?
Sắc mặt Diệp mẫu tái nhợt, lên tiếng thét lớn, chỉ là âm thanh của bà lại vô cùng chói tai.
- Thế giới này thật chân thực, chân thực đến nỗi ta suýt chút nữa thì bỏ mạng ở giữa tràng tâm ma đại kiếp này.
Diệp Hiên rủ đôi mi xuống, thân thể đều ở đây sợ run.
Một chút, thật sự chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi, nếu không phải Diệp Hiên hồi quang phản chiếu (*), thật thiếu chút nữa là đã bỏ mạng ở tâm ma huyễn cảnh.
(*) Sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.
- Kiệt kiệt kiệt!
Chợt!
Diệp mẫu nở nụ cười giả tạo, khuôn mặt những người thân còn lại thì trở nên thâm độc, một âm thanh lạnh lùng vang lên ở bên tai Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, mặc dù ngươi tỉnh táo lại thì đã sao chứ? Nội tâm của ngươi nói cho chúng ta biết, ngươi không đánh tan được tâm ma huyễn cảnh chúng ta chế tạo, nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là ràng buộc đối với thân nhân, nếu ngươi muốn rời khỏi nơi đây, vậy thì ngươi phải tự tay giết người chí thân của ngươi.
- Ngươi, có thể làm được không?
- Kiệt kiệt kiệt!
Thiên ma loạn vũ, từng trận tiếng quỷ vang vọng, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên trở nên vô cùng âm trầm.
- Giả chung quy vẫn chỉ là giả, hôm nay Diệp Hiên chém thất tình đoạn lục dục, tru diệt từng người bọn ngươi. Tru Thiên kích!
Ùng ùng!
Tám phương thiên địa, vang dội cổ kim, hư không đong đưa, đất trời nổ vang, mi tâm Diệp Hiên đang sáng lên, một thanh huyết kích ba tấc theo giữa mi tâm hắn nổ bắn ra.
Huyết kích ba tấc đón gió mà lớn lên, trực tiếp được Diệp Hiên nắm lấy trong tay, trên thân kích kia là một màu máu đỏ thẫm cùng với hoa văn xưa cũ, đang nở rộ ra một loại lệ khí cổ kim chưa bao giờ có.
- Trước hết giết vợ ta, lại giết con ta!
Một tiếng thét muốn bể cả sơn hà, chấn thiên liệt địa, khuôn mặt Diệp Hiên vô tình mà lạnh lẽo, một kích đánh ra Hạ Thanh Trúc và Diệp Tiểu Hiên đã trực tiếp bị hắn giết ngay tại chỗ.
- Đồ hai em ta, diệt cả nhà ta!
Kích lớn màu đỏ ngòm, rét lạnh đến đáng sợ, lại một kích đánh ra, chém tận giết tuyệt, Diệp Linh Nhi cùng Diệp Bình, còn có hết thảy con cháu trong ảo cảnh tâm ma dưới một kích tuyệt tình này của Diệp Hiên, toàn bộ đã bị phá toái thành cặn bã.
Rầm rầm rầm!
Hư không phá toái, nhiều tiếng nổ vang vọng, Diệp Hiên tựa như điên cuồng, nhưng cơ thể cùng tâm linh của hắn lại đang rẩy, bởi vì tâm ma huyễn cảnh quá mức chân thực, tất cả những gì Diệp Hiên đang trải qua đều được khắc sâu vào trong đầu của hắn, hắn giết mỗi một người, trong lòng đều giống như đang rỉ máu.
Vạn vật lại câu tĩnh, khắp nơi không một tiếng động.
Một khuôn mặt hiền hòa, một đôi mắt bi thương, Diệp mẫu lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói:
- Hiên nhi giết ta đi, như vậy là con đã có thể chân chính đi ra tâm ma huyễn cảnh, đi truy thứ mà trong lòng con mong muốn được rồi.
Keng!
Nhìn khuôn mặt hiền lành của Diệp mẫu, nghe những lời nói buồn bã của Diệp mẫu, Diệp Hiên bất chợt sợ hãi mà run rẩy, Tru Thiên kích cũng vô lực rớt xuống đất, vang lên một tiếng va chạm rất lớn.
Diệp Hiên biết, Diệp mẫu trước mặt hắn là giả, cũng là tâm ma huyễn hóa thành, hắn chỉ cần đơn giản vung ra một kích là có thể triệt để rời khỏi đại kiếp tâm ma này.
Nhưng đây là một loại kiểm tra, một loại kiểm tra vô tình đến cực điểm, nếu như Diệp Hiên thật chém ra một kích này liền chứng minh nếu ở trong hiện thực, hắn cũng có thể ra tay với Diệp mẫu.
Nhưng làm sao Diệp Hiên có thể làm ra một việc táng tận lương tâm như thế này được?
Vì sao tâm ma huyễn cảnh lại khiến cho tu tiên giả sợ hãi như thế, cũng là bởi vì tâm ma huyễn cảnh chiếu rọi hiện thực, có thể đem một người bức đến hoàn cảnh không còn đường nào để đi.
Hiện tại Diệp Hiên qua không được chính là tâm của mình, đây chính là nơi đáng sợ nhất trong tâm ma huyễn cảnh.
- Hiên nhi, con còn nhớ rõ không, lúc con lúc nhỏ, bởi vì một lần bị cảm, mẹ đã cõng con đi mười dặm mới có thể đưa con đến bệnh viện. Năm đó, gió tuyết đan xen, năm đó, hai tay hai chân của mẹ cũng rướm máu, nhưng lại vất vả cần cù làm công, chỉ là vì có thể góp đủ tiền thuốc cho con, hy vọng con có thể khỏe mạnh mà lớn lên.
- Không cần nói nữa.
Tâm ma huyễn hóa ra cảnh Diệp mẫu đang đau khổ lên tiếng, cũng để cho Diệp Hiên trở nên điên cuồng, bưng đầu của mình lên tiếng kêu to, hiển nhiên bị lựa chọn trước mắt bức đến sống không bằng chết.
Ùng ùng!
Chợt!
Vạn cổ thương mang, tuyên cổ ung dung, Tru Thiên kích đang xảy ra dị biến cực lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận