Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 513 - Cấm thiên đại thuật



Chương 513 - Cấm thiên đại thuật




Tuy Ngọc Đế hận không thể tự tay làm thịt Diệp Hiên, nhưng nữ nhân hắn yêu mến mong muốn, hôm nay hắn cũng chỉ có thể bảo toàn cho Diệp Hiên một mạng, tuy đây không phải hắn cam tâm tình nguyện, nhưng ai bảo người hắn yêu thương lại vì Diệp Hiên mà đau khổ cầu xin hắn?
Diệp Hiên tựa ở trong lòng Quảng Hàn tiên tử, một nụ cười tự giễu xuất hiện ở trên mặt, hắn không cần hỏi, cũng không cần nghĩ cũng biết là Quảng Hàn tiên tử mời Ngọc Đế tới, vì muốn cứu mạng hắn.
Chỉ là, có bao giờ, Diệp Hiên hắn cần một nữ nhân mà sống tạm?
Đây là hắn Diệp Hiên sao? Vẫn là Diệp Hiên ngông ngênh kiên cường không sợ sinh tử, chỉ một lòng muốn đạp lên trên cửu thiên?
Không được, đây không phải là hắn, cho dù là chết trận, cho tới bây giờ hắn cũng không cần dựa vào nữ nhân mà sống tạm, bởi vì tôn nghiêm của hắn không cho phép hắn làm như thế, cũng không thể làm như thế.
- Thường Nga, ngươi quá xen vào việc của người khác... Thế nhưng... Diệp Hiên ta vẫn muốn cám ơn ngươi....
Bỗng nhiên, Diệp Hiên đau khổ cười một tiếng, sắc mặt tái nhợt lại hơi ửng hồng, hắn chậm rãi đẩy Quảng Hàn tiên tử ra, cả người tắm máu như thương tùng cao ngất, lại đi từng bước một tới Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
- Ha ha! Ngọc Đế, ngươi thấy chứ, hắn căn bản không cần trợ giúp của ngươi, nói không chừng lão hủ sẽ sẽ giết chết hắn ở đây.
Khuôn mặt Ngọc Đỉnh Chân Nhân dữ tợn, Đại La Tiên Quang hơi ngưng tụ.
- Diệp Hiên, ngươi điên sao?
Quảng Hàn tiên tử run giọng quát, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện ra một tia buồn bã, nàng làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên đều đã đi tới mức này, vẫn quật cường như vậy.
- Đất trời bao la, con đường gồ ghề, nếu như Diệp Hiên ta cần một nữ nhân tới cứu, tiếp tục sống tạm, tự ta cũng sẽ coi thường chính mình.
Diệp Hiên quay đầu nhìn lại Quảng Hàn tiên tử cười một tiếng, chỉ là nụ cười của hắn lại có ý chiến thiên tuyệt địa, giống như năm đó hắn đi vào chiến trường huyết hải đối mặt với nguy cơ tử vong, cũng chưa bao giờ có bất kỳ khuất phục gì.
Một năm kia, tuổi hắn gần mười bốn, hắn sống lại từ trong cái chét, hắn quật khởi ở trong tịch diệt, hắn liều mạng chém giết ở trong biển máu.
Hắn sợ hãi cái chết, nhưng hắn cũng càng không muốn sống tạm mà không có tôn nghiêm, hôm nay dù cho liều chết đến hồn phi phách tán, hắn cũng không oán không hối.
- Thường Nga, cũng không phải trẫm không muốn giúp hắn, nếu hắn đã tự tìm cái chết, trẫm cũng hữu tâm vô lực.
Ngọc Đế cười khẩy, yên lặng thối lui đến nơi xa, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên giống như nhìn một người chết.
- Đi tìm chết đi!
Ngọc Đế rút đi, Ngọc Đỉnh Chân Nhân lên tiếng rống giận, Đại La Tiên Quang ầm ầm bạo phát, bay thẳng đến Diệp Hiên, một kích này nhất định sẽ để cho Diệp Hiên không còn tồn tại.
- Không được!
Quảng Hàn tiên tử bi thương lên tiếng, tâm linh tại lúc này giống như bị xé nứt, một cảm giác đau lòng hiện lên trong tâm thần, đôi mắt nàng rưng rưng, không dám nhìn hình ảnh Diệp Hiên chết oan.
- Thế gian đầy hứa hẹn pháp... Như mộng huyễn bọt nước... Vạn cổ khoảng không như giấc mộng... Sáng nay tỉnh lại đã thành ma.
Chư thiên hư không, ù ù tụng kinh, âm thanh tụng kinh bao la thê lương giống như trôi qua thời gian đi tới kiếp này, cũng để cho phương thiên địa này cực kỳ không giống.
Thương thiên khó diệt, mặt đất khó chôn, chỉ có tiếng ca thê lương vạn cổ đang truyền đến, bài hát này giống như tới từ bên ngoài hỗn độn, lại tựa như không tồn tại ở trong thế gian, ba động quỷ dị kia khó lường lại dâng trào khắp nơi.
Trời nứt ra, ma quang thông thiên từ trên bầu trời rũ xuống, đất sụp đổ, sơn hà tan biến thành tro.
Diệp Hiên ngồi giữa hư không, tiên quang quanh người tiêu tán không còn tăm hơi, ở dưới ma quang thông thiên chiếu rọi, mặt của hắn bình tĩnh mà thong thả, từng đạo pháp quyết không rõ ở trong hai tay hắn, cũng để cho khí tức quanh người hắn trở nên tối nghĩa.
- Tâm đã chết... Hồn chưa diệt... Tụ thiên địa ma khí hủy tàn bại thân ta... Lấy vạn ma phệ thân làm dẫn... Phá vỡ cửa Vực Ngoại Thiên Ma.
Trong ma quang thông thiên quán địa, Diệp Hiên tụng niệm kinh văn thần bí, hai mắt của hắn dần dần biến sang màu xám trắng, ánh sáng u ám tịch diệt vạn vật dường như muốn xóa tan thế giới này.
Ùng ùng!
Như nước Cửu U Hoàng Tuyền đang cuốn ngược, lại tựa như thiên địa vạn vật đang tịch diệt, một cánh cổng u ám giống như từ hỗn độn đi đến kiếp này, dần dần hiển hóa ở trong trời đất.
- Chuyện này... Đây là... ?
Một màn như thế làm cho Ngọc Đế hoảng sợ lên tiếng, càng làm cho sắc mặt Ngọc Đỉnh Chân Nhân đại biến, một dự cảm cực kỳ không tốt đồng thời dâng lên ở trong lòng hai người.
Trong truyền thuyết cổ lão.
Ngoài thiên địa, trong hỗn độn, có một vùng đất thần bí, tên là Vực Ngoại Thiên Ma thiên, nơi đó tụ tập trăm loại chúng sinh, tràn đầy vạn linh đau khổ, tất cả tâm tình mặt trái u ám tràn ngập ở trong đó... Diễn hóa ra Vô Thượng Thiên Ma ngao du trong hỗn độn.
Vô pháp vô tướng, thiên ma huyễn tượng, không ở vật chất giới, không ở trong hư vô, đây là lực lượng không thuộc về tam giới, càng tràn đầy uy năng quỷ thần khó lường.
Truyền thuyết nói, nếu có người dẫn thiên ma vào cơ thể, có thể hiện ra thiên ma oai, nhưng linh hồn của mình cũng sẽ bị thiên ma thôn phệ, đây là một loại cấm thiên đại thuật, người triển khai phép thuật này sẽ trọn đời không được siêu sinh.
Chỉ là cái loại cấm thiên đại thuật này vẫn luôn là một truyền thuyết, chẳng bao giờ chân chính xuất hiện ở trong tam giới, nhưng bây giờ Diệp Hiên thi triển pháp quyết tối nghĩa, cực kỳ giống cấm thiên đại thuật trong truyền thuyết, cũng để cho Ngọc Đế cùng Ngọc Đỉnh Chân Nhân vô cùng hoảng sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận