Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2339: Luân hồi nhất mộng, mộng ảo không hoa!

Chương 2339: Luân hồi nhất mộng, mộng ảo không hoa!
- Ngươi dứng lên.
Diệp Phong Thiên vội vàng nâng thiếu nữ, trong mắt hiện ra vẻ không đành lòng.
- Sư phụ, ta....
Sắc mặt Diệp Phong Thiên đỏ lên nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt mơ hồ có vẻ cầu khẩn, Oản Hồng Lăng xuất hiện, làm cho hắn không đành lòng hạ sát thủ.
- Phong Thiên, bọn họ muốn hại thầy trò ta, cần chém tận giết tuyệt toàn bộ những người này.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Sư tôn, nàng... Nàng đã liều lĩnh cứu ta... Ta....
Diệp Phong Thiên không đành lòng nói.
- Lại là cái gọi tình yêu.
Diệp Hiên quay đầu đi, trong miệng truyền đến tiếng thở dài.
- Phong Thiên, ngươi truyền thừa tất cả pháp môn của ta, có biết vi sư đi đường nào không?
Diệp Hiên đưa lưng về phía Diệp Phong Thiên.
- Lục... Lục dục vô tình... Thiên địa vô tâm.
Diệp Phong Thiên cơ hồ kế thừa toàn bộ y bát của Diệp Hiên, hắn tự nhiên có thể biết sư tôn đi đường nào, hắn run rẩy nói nhỏ.
- Cái gọi là tình yêu, chỉ là kính hoa thủy nguyệt, cái gọi là hồng nhan, chỉ là hồng phấn khô lâu, vi sư từ khi còn trẻ đã vứt bỏ tình yêu, bởi vì ta biết tình yêu chỉ trở thành ràng buộc trên con đường tu luyện của ta.
Diệp Hiên thở dài nói.
- Sư tôn.
Bùm bùm.
Sắc mặt Diệp Phong Thiên tái nhợt quỳ xuống, mà Oản Hồng Lăng cũng vội vàng cùng Diệp Phong Thiên quỳ xuống cho Diệp Hiên, trên mặt càng treo đầy nước mắt.
- Tiền bối, ta biết ngài là người có đại thần thông, phụ thân ta muốn hại các ngươi, là hắn không đúng, nếu như ngài thật muốn giết, ta thân là nữ nhi nguyện ý thay phụ thân đền mạng.
Oản Hồng Lăng không ngừng dập đầu Diệp Hiên, khổ sở khẩn cầu.
- Thật là một tiểu nha đầu chí hiếu chí tình, tuy nhiên ngươi cầu nhầm người, ta chưa bao giờ bởi vì một nữ nhân mà hạ thủ lưu tình.
Diệp Hiên từ từ xoay người, sắc mặt băng hàn mà vô tình, căn bản không bị thiếu nữ khẩn cầu động đậy.
- Phong Thiên, vi sư cho ngươi hai lựa chọn, hoặc ngươi tự tay giết nữ nhân này, chém tận giết tuyệt toàn bộ Huyền Sát Giáo.
- Lựa chọn thứ hai, vi sư tôn trọng ý nguyện của ngươi, hôm nay thả bọn họ một con đường sống.
- Lựa chọn như thế nào, do ngươi bản thân quyết định.
Ánh mắt Diệp Hiên thâm sâu nhìn về phía đồ nhi duy nhất của mình.
- Sư tôn, đồ nhi làm cho ngài thất vọng, đồ nhi thật sự làm không được, ta thật sự không xuống tay được.
Diệp Phong Thiên chua xót nói.
- Cho vi sư một lời giải thích.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Bởi vì con đường ta và sư phụ đi không giống nhau.
Bỗng nhiên, Diệp Phong Thiên giương mắt nhìn Diệp Hiên, trên mặt hiện ra vẻ cứng cỏi.
- Sư phụ, ngài truyền cho ta một thân bản lĩnh, đồ nhi vốn nên đi cùng ngài trên một con đường, nhưng Phong Thiên làm không được lục dục vô tình, đồ nhi muốn đi ra con đường thích hợp nhất với mình, cho nên đồ nhi thật sự không thể vi phạm bản tâm mà giết Hồng Lăng.
Diệp Phong Thiên dập đầu nói.
- Được.
Nghe Diệp Phong Thiên nói, Diệp Hiên cũng không có bất kỳ thất vọng nào, cũng không có bất kỳ tức giận nào, khóe miệng ngược lại lộ ra một nụ cười.
Thật ra, từ khi Oản Hồng Lăng xuất hiện, Diệp Hiên đã cho Diệp Phong Thiên một khảo nghiệm, một khảo nghiệm liên quan đến tương lai của Diệp Phong Thiên.
Nếu Diệp Phong Thiên giết Oản Hồng Lăng, bước lên vết xe đổ của Diệp Hiên, đây chỉ là đang đi con đường của hắn, mà không phải con đường của Diệp Phong Thiên.
Một người muốn lên đỉnh, nhất định phải tuân theo bản tâm của mình, nếu như không cách nào tuân theo bản tâm đi theo con đường của người khác, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một người tầm thường.
Cũng giống như ba thần tử trong Bách Tử chiến trường, bọn họ chỉ tu luyện pháp môn Hỗn Độn Vận Mệnh Thời Không, không có đi ra pháp cùng đạo của mình, cuối cùng chỉ có thể trở thành bình thường, bị người khác giết chết.
Diệp Phong Thiên không có lựa chọn giết Oản Hồng Lăng, hắn có chủ kiến của mình, tuân theo bản tâm của mình, trong mắt Diệp Hiên, Diệp Phong Thiên rất khá.
Năm đó ở Hồng Hoang Thế Giới, Diệp Hiên nhìn đứa nhỏ này trung hậu thuần phác, lúc này mới động ra ý niệm truyền một thân bản lĩnh.
Chỉ phù hợp với chính mình mới là tốt nhất.
Diệp Hiên đi theo con đường vứt bỏ tình yêu, mà Diệp Phong Thiên cũng không phải hắn, hắn có con đường riêng của mình muốn đi, Diệp Hiên cũng rất hiểu được đạo lý này.
- Phong Thiên, ngươi nói cho vi sư, ngươi thích nha đầu này?
Diệp Hiên bình tĩnh hỏi.
Nghe Diệp Hiên hỏi, sắc mặt Diệp Phong Thiên đỏ lên, nhưng vẫn gật gật đầu, nói:
- Tuy đồ nhi không muốn thừa nhận, nhưng đồ nhi đích xác rất có hảo cảm đối với Hồng Lăng.
- Tiểu nha đầu, ngươi thi sao?
Diệp Hiên nhìn về phía thiếu nữ.
- Ta thích Diệp đại ca.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Oản Hồng Lăng đỏ bừng, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu, lúc này nàng sẽ không giả bộ.
- Được.
Diệp Hiên gật gật đầu nói:
- Nếu các ngươi tình đầu ý hợp, vậy ta sẽ cho các ngươi một khảo nghiệm, nếu như các ngươi có thể thông qua khảo nghiệm, ta sẽ cho phép hai người ở cùng một chỗ, càng tin tưởng cái gọi là tình yêu.
- Tiền bối, mặc kệ khảo nghiệm gì, chúng ta nhất định sẽ thông qua.
Hai môi Oản Hồng Lăng cắn chặt, ánh mắt kiên định.
- Sư phụ, Phong Thiên cũng như thế.
Diệp Phong Thiên nói.
- Được.
Ánh mắt Diệp Hiên thâm sâu, nói.
Luân Hồi.
Ông!
Đột nhiên.
Diệp Hiên mở ra mười đại Thiên Môn, từng đạo luân hồi quang mang tràn ra, trong nháy mắt bao phủ hai người.
Tiếp theo.
Diệp Phong Thiên và Oản Hồng Lăng giống như mất đi linh hồn, hai người hoàn toàn bị vầng sáng Luân Hồi che lấp, đang trải qua một hồi kiếp nạn cực kỳ đáng sợ.
Luân Hồi là gì?
Từ khi Diệp Hiên tìm hiểu ra Luân Hồi áo nghĩa, hắn đã có rất nhiều thủ đoạn thần thông, giờ phút này hai người lâm vào trong vầng sáng Luân Hồi, đang trải qua một loại nhân sinh không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận