Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1637: Xuất thủ ác độc (2)

Chương 1637: Xuất thủ ác độc (2)
Ầm ầm.
Diệp Hiên bước ra từng bước, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Hạ Ngũ Uyên, năm ngón tay tựa như kình thiên trụ, mang theo lực lượng to lớn vô biên, khủng bố ngập trời đặt ở trên đầu của Hạ Ngũ Uyên.
- Chết!
Lộp bộp!
Diệp Hiên dữ tợn cười to, vặn đầu Hạ Ngũ Uyên xuống. Thi thể không đầu phun máu ầm ầm ngã xuống đất, cảnh tượng cực kỳ tàn bạo.
Phanh!
Diệp Hiên tiện tay ném đầu Hạ Ngũ Uyên xuống đất, một cước đạp vỡ, trực tiếp đánh Hạ Ngũ Uyên thần hình câu diệt.
- Hí!
Một màn khủng bố như thế nhất thời làm cho Thác Bạt Thiên cùng Lý Thập An hít một hơi khí lạnh, hai người vốn muốn nổi trận xuất thủ, nhưng không ngờ Hạ Ngũ Uyên lại rơi vào kết cục đầu một nơi thân một nẻo.
- Thật đúng là yếu đến đáng thương?
Phanh!
Diệp Hiên tung một cước đá vỡ thi thể không đầu của Hạ Ngũ Uyên dưới chân, toàn bộ thi thể cũng không chừa lại cho đối phương, sau đó sải bước đi về phía Thác Bạt Thiên và Lý Thập An, vẻ mặt càng thêm tàn độc.
- Cửu ca... Cửu ca tha mạng... Cửu ca tha mạng... Ta chưa bao giờ muốn làm hại ngươi... Ta là bị Cơ Âm Dương bức bách.
Nhìn vẻ mặt sát khí của Diệp Hiên đang đi về phía mình, Lý Thập An bị dọa run rẩy quỳ xuống, bi thương khẩn cầu Diệp Hiên.
- Linh tử sợ chết cũng không tính là Linh tử tốt, ngươi tham sống sợ chết như thế làm sao sinh tồn ở thế giới tàn nhẫn này?
Diệp Hiên âm độc cười lạnh, trực tiếp xuất thủ, một cái tát đập nát đầu Lý Thập An, thập nhất Linh Tử chết đến không thể chết hơn.
- Ngươi... Ngươi......
Nhìn hai vị Linh tử chết thảm tại chỗ, Thác Bạt Thiên giật mình, bước chân không ngừng lùi lại, hàm răng trong miệng đều run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện ra cực kỳ kinh hãi.
- Ngươi đang sợ?
- Chậc chậc chậc.
Diệp Hiên nhíu mày nói:
- Đây cũng không giống phong cách của Thác Bạt Thiên ngươi, ta nhớ rõ ngươi vẫn luôn hô đánh hô giết ta, hiện tại sợ thành như vậy, chẳng phải làm cho ta xem thường ngươi?
Diệp Hiên nói xong, năm ngón tay hơi phát sáng, đang muốn giết chết Thác Bạt Thiên, điều này cũng khiến hô hấp Thác Bạt Thiên dồn dập, sắc mặt cực kỳ trắng bệch.
- Cửu ca, ngươi không thể giết ta, ngươi thật không thể giết ta, mẫu thân ta là thị thiếp của Nguyên Thiên trưởng lão, nếu ngươi giết ta, Nguyên Thiên trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
- Chỉ cần ngươi tha mạng cho ta, từ nay về sau Thác Bạt Thiên ta.....
Lộp bộp.
- A!
Không đợi Thác Bạt Thiên nói xong, trong miệng hắn đột nhiên truyền đến tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, bởi vì cổ hắn đã bị năm ngón tay Diệp Hiên bóp chặt, cả người bị nhấc lên giữa không trung.
- Những người uy hiếp ta đều là người chết, ngươi quá ồn ào, không bằng đi chết đi.
- Tuy nhiên ngươi có thể yên tâm, hôm nay ta đưa ngươi đi trước, đợi có cơ hội tất sẽ tiễn nương ngươi đi xuống bồi ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ rất hài lòng?
Diệp Hiên ác độc lên tiếng.
- Không... Không...
Xoẹt.
Không đợi Thác Bạt Thiên sợ hãi cầu xin tha thứ, Diệp Hiên đã bẻ gãy cổ hắn, sau đó vứt xác Thác Bạt Thiên xuống đất như vứt rác.
Phanh!
Diệp Hiên ra một cước đá vỡ thi thể Thác Bạt Thiên, giống như làm một chuyện rất tùy ý, sau đó, vẻ mặt âm độc nhìn về phía Cơ Âm Dương.
- Tiểu Cửu, ngươi thật muốn giết ta?
Diệp Hiên giết liên tục ba người, thủ đoạn tàn bạo huyết tinh, điều này làm cho vẻ mặt Cơ Âm Dương trắng bệch, hắn phát hiện mình vẫn luôn xem thường Diệp Hiên, trình độ tâm ngoan thủ lạt của đối phương tuyệt đối không dưới hắn.
- Ngươi không thấy mình đang nói nhảm sao?
Diệp Hiên âm độc nhe răng cười, chậm rãi đi về phía Cơ Âm Dương, một tia sát khí tàn bạo tràn ra, Diệp Hiên chuẩn bị lâu như vậy, chính là muốn giết chết Cơ Âm Dương.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, Cơ Âm Dương nở nụ cười, chỉ là nụ cười của hắn rất dữ tợn, một đôi con ngươi lại càng lạnh lùng, điều này làm cho tâm thần Diệp Hiên căng thẳng, trong lòng đột nhiên hiện ra một cỗ cảm giác không tốt.
- Tiểu Cửu, ngươi quá coi thường ta.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, Cơ Âm Dương nhanh chóng đứng dậy, năm ngón tay ầm ầm đập tới Diệp Hiên, tạo hóa thần quang nổ tung hư không ầm ầm bộc phát, trong nháy mắt đánh bay Diệp Hiên ra xa, hung hăng rơi xuống mặt đất phương xa, cũng không biết chết hay sống.
- Ha ha ha.
Cơ Âm Dương cất tiếng cười to, hai tay hắn chắp ra sau lưng đi về phía Diệp Hiên, cho đến khi hắn đi tới trước mặt Diệp Hiên, càng lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống quan sát Diệp Hiên.
- Tiểu Cửu ơi Tiểu Cửu, Vạn Độc Tán đích thật là vật chí độc, càng có thể đả thương nguyên thần, phá đạo hạnh của người, cho dù là ta thiếu chút nữa chết trong tay ngươi, đáng tiếc ngươi căn bản không biết Hỗn Độn Âm Dương chiến thể đáng sợ chỗ nào.
- Hỗn Độn thiên địa, âm dương nhị hồn, người khác đều chỉ có một hồn, mà Ngũ ca ta Hỗn Độn Âm Dương chiến thể có thể có hai thánh hồn, một là âm hồn, một là dương hồn, mà Vạn Độc Tán của ngươi vừa vặn chỉ là đả thương âm hồn của ta mà thôi.
- Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Ngũ ca từng thật không phát hiện ngươi to gan to gan như thế, tâm cơ càng thâm trầm, nếu không phải ta là Âm Dương Chiến Thể, chỉ sợ hôm nay thật sự sẽ chết trong tay ngươi.
Cơ Âm Dương lạnh giọng nói nhỏ, cho dù giờ phút này hắn biểu hiện không sợ hãi, nhưng thật ra trong lòng đang dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.
Thiếu chút nữa, vẻn vẹn chỉ thiếu một chút, nếu Diệp Hiên vừa rồi muốn giết hắn đầu tiên, giờ phút này hắn đã hồn phi phách tán mà chết.
Hoàn hảo, Diệp Hiên giết ba vị Linh tử kia trước, mà hắn nhờ khoảng thời gian này chuyển toàn bộ Vạn Độc Tán đến âm hồn, tuy rằng giờ phút này âm hồn của hắn bị thương thật lớn, nhưng cũng may dương hồn của hắn vẫn chưa có bất kỳ tổn thương gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận