Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 187 - Tiên Kiếp dễ độ, lòng người khó qua.



Chương 187 - Tiên Kiếp dễ độ, lòng người khó qua.




Ùng ùng!
Diệp Hiên vỗ ra một chưởng, kiếm khí rơi xuống đầy trời, giống như bắt đầu một trận mưa to mưa to, càng làm cho thế nhân thấy được cái gì mới thật sự là cường giả.
Gào!
Hơn vạn Huyết Lang chạy tứ phía, chúng nó ở tru lên thê thảm, nào còn có hung uy tàn sát nhân loại như trước đó, ở dưới huyết vũ vô tình nơi này, cơ thể bọn chúng bị xuyên thủng, dồn dập hóa thành rất nhiều tinh lực, bị Diệp Hiên hút vào trong cơ thể, lấy cái này tới tăng tiến tu vi của hắn.
Không gian trở nên vắng vẻ, đất trời không một tiếng động.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một phút, có lẽ là một tiếng đồng hồ, khi trên mặt đất cũng không còn bóng dáng Huyết Lang, cũng để cho các sĩ binh may mắn còn sống sót dần dần thức dậy, càng là thốt lên lời hoan hô gần chết.
Dưới trời cao, trong hư không!
Diệp Hiên đạp khoảng không rơi xuống, cũng để cho số người còn sống ở đây trở nên kính nể, mà bách tính Hạ quốc thông qua truyền hình trực tiếp quan sát trận kiếp nạn này càng là kích động, không biết phải nói cái gì.
- Diệp Hiên, tu vi ngươi đã cao sâu như thế, vì sao không rất sớm xuất hiện tiêu diệt toàn bộ dị thú, ngược lại lại để cho sĩ binh Hạ quốc chúng ta chết vô ích, bị thương nhiều người như vậy?
Chợt!
Một tiếng gầm lên đầy giận dữ ở đâu đó truyền đến, chỉ thấy sắc mặt Bá Đao đỏ lên, đang lớn tiếng chất vấn Diệp Hiên.
Mà sau khi Bá Đao nói ra mấy lời tru tâm này cũng để cho người còn sống ở đây ngẩn mặt ra, tuy bọn họ rất coi thường Bá Đao, thế nhưng người này lại nói hoàn toàn chính xác.
Diệp Hiên vẫn lạnh nhạt, cũng không có chút ý muốn giải thích nào, hắn chỉ lãnh đạm nhìn đám người xung quanh ở đây, bình tĩnh nói:
- Đây là một trận kiếp nạn của nhân loại, có thể qua được hay không chính là bằng chính các người, nhớ kỹ, ta có thể giúp các người một lần, nhưng chưa chắc có thể giúp các người lần thứ hai.
Nói xong, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, trực tiếp nhìn về phía Bá Đao, cũng để cho Bá Đao biến sắc, cả người tóc gáy dựng thẳng, bước chân càng là không tự chủ được mà đang lùi lại.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Ông!
Không đợi Bá Đao có phản ứng, Diệp Hiên vẫy tay qua hư không, trong nháy mắt đã hút nhiếp người này đến trước người.
- Một con kiến hôi nho nhỏ cũng dám càn rỡ trước mặt ta?
Diệp Hiên âm u lên tiếng.
- Chết!
Ầm!
Ở trong ánh mắt hoảng sợ của Bá Đao, chỉ thấy một mảnh huyết quang bao phủ lấy hắn, đường đường là Tuyệt Thiên Đao Thần, trước khi chết thậm chí ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, trực tiếp nổ tung thành một mảnh huyết vụ, trực tiếp biến mất khỏi thế gian.
- Chết tốt lắm!
Không biết người phương nào vỗ tay bảo hay, theo đó mà cũng vang lên số lượng lớn âm thanh hưởng ứng.
Chợt!
Không chờ rất nhiều binh sĩ nói lời cảm ơn đối với Diệp Hiên, Diệp Hiên lúc đầu bình tĩnh không lay động dung, trong nháy mắt đã thay đổi trở nên lạnh băng, chân mày càng gắt gao nhíu chung một chỗ, mà đôi mắt lại âm trầm nhìn sâu về phía bầu trời, một bước bước ra cũng quỷ dị biến mất ở trong mắt của mọi người.
Khắp nơi náo động, nghị luận ầm ỉ.
Trận thú triều này đã tác động đến trong lòng của tất cả mọi người, những binh sĩ còn sống có thể về nhà, mà người bị chết cũng được liệt vào danh sách anh hùng, để cho người đời nhớ mãi.
Sau khi được Đại Lý Tự Hạ quốc nhận định, Võ Thiên Phủ bị thành lập tội phản quốc, ngoài thủ lĩnh Bá Đao đã phục pháp, thì những người còn lại của Võ Thiên Phủ toàn bộ đều bị án tội phản nghịch.
Trong khoảng thời gian ngắn, Võ Thiên Phủ người người kêu đánh, phân bộ khắp nơi trên toàn quốc bị Huyền Kính Ti niêm phong, số lượng lớn võ giả rời khỏi Võ Thiên Phủ, trong đó có bảy vị phó phủ chủ càng giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn biết tung tích đâu nữa.
Một thế lực siêu nhiên vừa mới quật khởi đã tiêu tan thành mây khói dưới trận đả kích lôi đình lần này tại Hạ quốc, chuyện này cũng gõ lên hồi chuông báo động cho rất nhiều thế lực siêu nhiên tại Hạ quốc.
Mà chuyện này vẫn còn không có xong, các võ giả cùng dị năng giả lùi bước giữa lúc thú triều tập kích, dồn dập bị Vũ An Ti bắt được, toàn bộ bị đã bị xử tử hình.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Hạ quốc hơi lộ ra yên ổn, thế nhân lại dồn dập đưa ánh mắt tập trung trên thân một người.
Diệp Hiên!
Hai chữ đơn giản lại bị thế nhân biết rõ, bởi vì nếu không có hắn xuất hiện, có thể toàn bộ người dân kinh đô đều đã bị thú triều tàn sát.
Thế nhân thay đổi thái độ, trước đó còn lên tiếng chửi rủa Diệp Hiên bây giờ lại đã chuyển thành hổ thẹn, trên mỗi diễn đàn lớn, mỗi tin tức mới trên ti – vi, đều rối rít lên tiếng xin lỗi, biểu thị áy náy đối với Diệp Hiên.
Các đại gia tộc cổ võ, các đại thế lực siêu nhiên dồn dập chạy đến cửa nhà họ Diệp, muốn mời Diệp Hiên có mặt trong một ít hoạt động, càng là hạ mình cực thấp.
Nhưng ngay khi bọn họ dồn dập tìm kiếm, Diệp Hiên lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn xuất hiện trong mắt người đời nữa.
Vũ An Ti, Huyền Kính Ti, quân bộ Hạ quốc, không chỉ những thế lực này đang tìm Diệp Hiên, mà Tắc Hạ học viện, liên minh diệt yêu... ngay cả thế lực hải ngoại cũng đều đang điều tra Diệp Hiên ở phương nào, nhưng điều làm cho những thế lực này thất vọng là, liên tục ba tháng trôi qua, Diệp Hiên vẫn không có xuất hiện dù chỉ một lần.
...
Trời cao mây nhạt, gió mạnh gào thét.
Một mảnh lưu quang làm tê liệt tầng mây, khí lãng kinh khủng ầm vang nổ vang, nhưng lại không cách nào để cho Diệp Hiên có bất kỳ cảm giác gì, đôi mắt hắn âm trầm lạnh lẽo, khuôn mặt khi thì ửng hồng khi thì tái nhợt, đang lấy tốc độ không cách nào tưởng tượng bắn nhanh đi tới phía nam.



Bạn cần đăng nhập để bình luận