Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 294 - Độc kế (3)



Chương 294 - Độc kế (3)




- Sách sách sách.
Nhìn đôi mắt căm hận của hai người, Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, thở dài nói:
- Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, Cung Bản Vũ Thiên ngay cả cốt nhục do mình sinh ra đều có thể vứt bỏ, ta cũng chỉ có thể tác thành cho hắn.
Răng rắc!
Diệp Hiên tàn bạo, hai tay bỗng nhiên phát lực, trực tiếp bẻ gảy cổ hai người, để cho hoàng tử công chúa Đông Doanh tuyệt vọng oán hận mà chết, đôi mắt sắp chết kia lại đầy thê lương không cam lòng gắt gao trợn lớn, chứng minh bọn họ chết không nhắm mắt.
- Hoàng bàn tử, giết bọn họ.
Sau khi tự tay chết chết hai người con của Cung Bản Vũ Thiên, Diệp Hiên âm lãnh lên tiếng.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hoàng bàn tử dữ tợn cười một tiếng, hắn nhấc huyết đao trong tay lên, điên cuồng tàn sát rất nhiều triều thần.
- A!
- Tha mạng.
- Ta không muốn chết.
- Thiên Hoàng bệ hạ, ngài ở đâu?
Những tiếng rống giận thê lương, không cam nộ oán, càng mang theo lời cầu xin tha thứ, máu tươi bay lả tả trong Thiên Hoàng các, qua mấy chục giây, Thiên Hoàng các triệt để biến thành tu la đồ tràng, cuối cùng lại không có chút tiếng động nào truyền đến.
Ô ô ô!
Chợt, âm phong thổi qua, vong hồn kêu khóc, một âm thanh lạnh lùng sâu tận xương tủy xuất hiện trong Thiên Hoàng các.
- Sinh ra làm người, sau khi chết thành quỷ, ngưng tụ sát khí thiên địa, tụ tập oan hồn vong linh, ngưng cho ta.
Sắc mặt Diệp Hiên thâm độc mà tàn nhẫn, quanh người hắn nở rộ ánh sáng lục đạo luân hồi, chưởng chỉ phất qua khoảng không, từng phù văn màu máu cô đọng ra, Thiên Hoàng các truyền đến đầy tiếng lệ quỷ tru lên.
Một chuyện đáng sợ xuất hiện.
Kiệt kiệt kiệt!
Âm phong mênh mông cuồn cuộn, lệ quỷ tức giận gào thét, chỉ thấy trên thi thể hoàng tử công chúa Đông Doanh bỗng nhiên bay ra hai hồn thể mang theo mặt mũi dữ tợn, đó chính là linh hồn của hai người.
Ách a!
Linh hồn quần thần cũng bị ngưng tụ ra, bọn họ tức giận gào thét, cũng để cho Thiên Hoàng các biến thành sâm la địa ngục, khiến cho ai nghe thấy đều đều dựng cả tóc gáy, tê cả da đầu.
- Thiêu đốt các ngươi ở trong Minh Hỏa, chịu đủ dằn vặt trọn đời.
Giọng Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị mà vô tình, hai tay giao thoa, Minh Hỏa u ám bao phủ lấy những linh hồn này, tia lửa kia quỷ dị mà u ám, thiêu đốt đám hồn thể đau đớn kêu la thảm thiết.
- Ách!
- Thiên Hoàng bệ hạ.
- Phụ hoàng!
Minh Hỏa thiêu đốt, nhiều tiếng than khóc thê lương, hoàng tử công chúa Đông Doanh thống khổ gào to ở trong Minh Hỏa, khí tức nộ oán bốc hơi quanh người lại ngưng đọng ra thực chất, khí tức nộ oán ngất trời kia làm cho người ta kinh ngạc tột cùng.
- Hận đi, oán đi, nộ đi, ta sẽ thiêu đốt bọn ngươi muôn đời ở trong Minh Hỏa, các ngươi sẽ trọn đời không được siêu sinh, các ngươi rơi vào kết quả như thế này, đều là bởi vì Cung Bản Vũ Thiên.
Diệp Hiên dữ tợn nói, cũng để cho khuôn mặt hoàng tử công chúa Đông Doanh càng thêm vặn vẹo mà đau đớn, oán khí màu đen trên người cũng càng phát ra nồng nặc.
- Phụ... Hoàng... Vì sao... Vì sao ngài không tới cứu chúng ta?
Hoàng tử Đông Doanh hóa thành lệ quỷ, thống khổ rít gào ở trong Minh Hỏa.
- Phụ hoàng... Nữ nhi đau quá... Đau quá....
Công chúa Đông Doanh u oán khóc than, chỉ là con ngươi lại lộ vẻ âm u đáng sợ.
- Thu!
Một Nhiếp Hồn Phiên lặng yên xuất hiện ở trong tay Diệp Hiên, ngón tay Diệp Hiên điểm đến hai người, Nhiếp Hồn Phiên lập tức thu nhập linh hồn bọn họ vào trong Phiên, cũng thu lấy rất nhiều triều thần bị hóa thành lệ quỷ.
- Lấy huyết mạch làm dẫn, lấy lệ quỷ để khai, đi tìm phụ hoàng cùng bệ hạ các ngươi đi, đi hỏi hắn một chút, vì sao lại muốn bỏ mặc các ngươi không để ý!
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị mỉm cười, Nhiếp Hồn Phiên trong tay truyền đến tiếng lệ quỷ rống giận, mang theo lệ khí nộ oán phá tan trời cao, hóa thành một mảnh âm quang đáng sợ bắn nhanh về phía chân trời.
- Hí!
Hoàng bàn tử tận mắt thấy một màn đáng sợ này từ đầu tới cuối, mồ hôi lạnh cứ thế mà chảy xuôi khắp người, không ức chế được khí lạnh dâng lên từ đáy lòng, hắn cảm giác bản thân giống như rơi vào trong vực sâu của địa ngục.
- Tiên sinh, ngài đây là...?
Hoàng bàn tử khẽ run hỏi.
Diệp Hiên vẫn lạnh lùng, đôi mắt híp lại, nói:
- Cung Bản Vũ Thiên vì vứt bỏ mạng sống của con mình để được còn sống, nhưng hắn vạn lần cũng sẽ không ngờ, dưới sự dẫn dắt bởi huyết mạch của hắn, hắn sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Diêm La câu hồn, lệ quỷ lấy mạng, khi ta biến con của Cung Bản Vũ Thiên thành lệ quỷ, càng đặt hai người ở trong Minh Hỏa, chịu thiêu đốt, bọn họ sẽ gặp phải thống khổ đi đến cực hạn, khi thống khổ càng lớn, bọn họ sẽ càng oán hận Cung Bản Vũ Thiên.
Diệp Hiên nói đến đây, khuôn mặt lại hiện lên nụ cười thâm độc, nói:
- Hơn nữa ta rất muốn nhìn một chút xem, nếu Cung Bản Vũ Thiên đối mặt với việc con của hắn tới lấy mạng mình thì đến cùng hắn sẽ chọn giết chết hồn phách của bọn họ, hay là tùy ý để lệ quỷ tới cắn xé chính hắn. Đáng tiếc, mặc kệ hắn lựa chọn thế nào, hắn đều sẽ phải sống không bằng chết.
Giọng Diệp Hiên trầm thấp mà hung ác, cũng để cho Hoàng bàn tử phải rùng mình một cái, đối với thủ đoạn tuyệt độc này của Diệp Hiên, hắn cảm giác quả thật vô cùng kinh hãi,
- Đi đi, chúng ta tới xem trò vui một chút.
Diệp Hiên mỉm cười, bước ra một bước hóa thành lưu quang bắn nhanh rời đi.
...
Quần sơn bao la, liên miên chập chùng.
Trong một sơn cốc hoang tàn vắng vẻ, một ngôi nhà đá, một đầm nước xanh, hai mẫu ruộng cày, ngoại trừ những thứ này thì cũng không có vật gì khác.
Cung Bản Vũ Thiên cải trang thành một nông phu, Thiên Tùng Vân Kiếm được đặt trên hai đầu gối, hắn ngồi đó tu luyện, hô hấp thổ nạp linh khí mà Thiên Tùng Vân Kiếm đang không ngừng phun trào để hắn chậm rãi hấp thu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận