Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1454 - Có Diệp Hiên ta liền có trời (2)



Chương 1454 - Có Diệp Hiên ta liền có trời (2)




Diệp Hiên đứng chắp tay, thần sắc đạm mạc không gợn sóng, hai mắt giống như chư Thiên Vũ trụ, cho người ta một loại chi khí tang thương cổ lão tuế nguyệt, khiến tâm linh người liếc nhìn lại đều rung động cực hạn.
Nghe Diệp Hiên tra hỏi, những người này nhìn nhau, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh nghi, hai mắt Lâm Diệu Tiên khẽ động, vội vàng tiến lên khom người cúi đầu nói:
- Hồi tiền bối, hôm nay là hỗn độn nguyên hội thứ mười, ba ức hai nghìn hai trăm năm, không biết tiền bối thánh cư nơi nào, thế nhưng ta là người Nam Đẩu đại vực?
- Nguyên hội thứ mười? Ba ức hai nghìn hai trăm năm?
Diệp Hiên thì thầm nói nhỏ, ánh mắt của hắn nhìn bình tĩnh đến cực điểm, kỳ thật trong tâm sớm đã lật lên sóng biển ngập trời, nhưng hắn không biết nguyên hội thứ mười là cái gì, chỉ là ba ức năm hai nghìn hai trăm quả thực khiến hắn rung động đến cực điểm.
- Thương hải tang điền, vạn vật luân chuyển, không nghĩ tới thời điểm ta tỉnh lại, đã đi qua mười vạn năm, thời gian này qua thật đúng là nhanh a.
Diệp Hiên tang thương thở dài nói.
Nói láo, lời nói dối trắng trợn!
Diệp Hiên có thể triệt hạ lời nói dối trắng trợn, bởi cái gọi là xé da hổ kéo dài cờ, đến một nơi xa lạ, trước là hù dọa những sinh linh hỗn độn này, dù sao hắn đối với đại thế giới hỗn độn quá mức lạ lẫm, càng không thể nói cho những người này về thân phận chân thật của mình.
- Mười vạn năm? Ngài là người của mười vạn năm trước?
Dung nhan Lâm Diệu Tiên đại biến, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên kinh nghi bất định, rõ ràng có vẻ không tin.
Không chỉ là Lâm Diệu Tiên, sắc mặt đám người còn lại càng là đại biến, hiển nhiên có phần không tin lời Diệp Hiên nói, một Đại Thánh mười vạn năm trước, đây quả thực là điều bọn hắn không dám tưởng tượng.
Cảm giác được tâm tình những sinh linh hỗn độn này dao động, lông mày Diệp Hiên nhảy một cái biết mình có thể lộ ra sơ hở, điều này cũng khiến hắn ngậm miệng không nói.
Bởi cái gọi là nói nhiều tất nói hớ, đạo lý này Diệp Hiên rất rõ ràng.
- Tiền bối, chẳng lẽ ngài là một vị Đại Thánh cổ lão sao?
Lâm Diệu Tiên mở miệng thăm dò, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên rõ ràng hiện ra một vẻ nghi hoặc.
Phải biết mười vạn năm trước chính là thời điểm Vạn Linh Chủ Nhân thành tựu đại đạo, chân chính trở thành chúa tể của toàn bộ đại thế giới hỗn độn, chính thức bước vào thời đại hàng ngũ vạn cổ chí cường.
Trận chiến kia đánh vô tận hỗn độn tinh không sụp đổ, không biết bao nhiêu nhân vật tuyệt thế chết trong tay Vạn Linh Chủ Nhân, chẳng lẽ Diệp Hiên trước mắt chính là nhân vật nào đó ở mười vạn năm trước cái thế sao?
- Thánh chi đỉnh, ngạo thế gian, có Diệp Hiên ta liền có trời, diệt linh kích, bất hủ y, chém hết Thánh Vương diệt cửu thiên.
Diệp Hiên ngửa mặt lên trời nói nhỏ, khí tức Đại Thánh bắn ra, trời đất lúc này biến sắc, mười vạn thần lôi tàn phá bừa bãi giữa trời đất, chiếu rọi Diệp Hiên vĩ ngạn vô biên.
- Tuyên cổ vội vàng, vạn cổ luân hồi, ở phần cuối năm tháng xa xưa kia ta vẫn lạc dưới Thánh Vương, hôm nay lần nữa thức tỉnh không nghĩ tới hậu bối các ngươi vậy mà không biết tên ta.
Diệp Hiên cô tịch nói nhỏ, một vẻ khí tức tiêu điều dập dờn mà ra, càng cho người ta có một loại cảm giác thần bí vĩ ngạn.
Diệp Hiên ra vẻ một bộ dáng tang thương cô tịch, trực tiếp nói ra lời nói dối trắng trợn, dù sao tu vi Đại Thánh của hắn, cũng khiến những người này đoán không ra thân phận thật sự của hắn.
Trâu cũng đã bị thổi lên trời, Diệp Hiên dứt khoát liền thổi lớn ở nơi này, chỉ là Diệp Hiên cũng không phải nói hươu nói vượn, bởi vì Nguyên Linh từng thuận miệng nói ra mười vạn năm trước đại thế giới hỗn độn phát sinh một trận đại chiến chấn động thế gian, trận chiến kia không biết chết bao nhiêu là nhân vật cái thế, hắn dứt khoát đem sự kiện này đặt trên người mình, ứng phó nghi vấn của những người này.
- Thánh chi đỉnh, giữa ngạo thế, có Diệp Hiên ta liền có trời?
- Diệt linh kích, bất hủ áo, chém hết Thánh Vương diệt cửu thiên?
Mười mấy hỗn độn sinh linh Lâm Diệu Tiên hít vào một ngụm khí lạnh, hai câu này quá mức khiến bọn hắn rung động, trong đó tràn ngập ý vị cuồng bá hỗn độn, nghe vào trong tai bọn hắn liền khiến linh hồn bọn hắn cực hạn run rẩy.
- Ngài... Ngài là Thánh Vương?
Lâm Diệu Tiên run rẩy mở miệng, sắc mặt lúc đầu hồng nhuận dần trở nên thảm bạch, càng là một mặt kích động nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt có vẻ kính sợ nói không nên lời.
Ngay lúc Diệp Hiên muốn tìm một lí do thoái thác câu trả lời, chỉ thấy thiên khung Nam Đẩu đại vực ầm vang rung chuyển, một tòa thiên môn to bằng trời hiện ra.
Ngao!
Lôi đình oanh minh, tiếng thú rốngvang vọng trời đất.
Chỉ thấy bầu trời Nam Đẩu đại vực dần ảm đạm, thiên môn mênh mông ù ù mở ra, trọn vẹn mấy ngàn con cự thú tinh không từ bên trong thiên môn lao nhanh ra, mắt xích hồng đang hung nhìn chăm chú Diệp Hiên.
- Không được!
Những cự thú tinh không này xuất hiện, bọn người Lâm Diệu Tiên hãi nhiên biến sắc, đã bất chấp suy đoán thân phận đáng sợ của Diệp Hiên, lúc này mới nhớ tới Diệp Hiên vừa mới diệt sát cự thú tinh không.
- Thật đúng là khiến người ta phiền chán!
Cự thú tinh không xuất hiện lần nữa, đây cũng là giải vây cho Diệp Hiên, chỉ là cự thú tinh không lần này xuất hiện la có tu vi Thiên Đạo bát kiếp, khí tức bộc phát ra liền như muốn áp sập nơi trời đất này.
Ngao!
Cự thú tinh không mênh mông đột kích, bọn hắn tựa như vô cùng vô tận, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên dâng lên sát tâm chân chính, hắn đã tiến nhập bên trong đại thế giới hỗn độn, đối với những súc sinh không ngừng không nghỉ này, tự nhiên sẽ không chật vật chạy trốn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận