Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 134 - Bức bách (1)



Chương 134 - Bức bách (1)




Diệp Hiên rất rõ ràng, hắn biết, khi hắn đi trên con đường người tu tiên, chính là phải trải qua sát phạt vô tận, hôm nay chẳng qua chỉ là đồ môn diệt nhà, lại làm cho tâm tình hắn có chút trầm thấp, loại tình huống này chẳng bao giờ xảy ra qua ở hắn cả.
- Cái gọi là lòng thương hại, sớm đã bị ta quăng đi, nếu như có mang lòng thương hại, ở con đường một mình đến cửu thiên này, ta cũng chỉ có thể hóa thành cái xác dưới chân người khác. Ta không giết người, người sẽ giết ta, chính là oan oan tương báo, hôm nay đồ môn diệt nhà, đây mới là lựa chọn chính xác nhất.
Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm.
Rốt cục Diệp Hiên cũng bình phục nỗi lòng kích động, hắn bước ra một bước, trực tiếp biến mất khỏi tại chỗ, chỉ là ở lúc này Nam Cung gia đã rơi vào hỏa hoạn.
...
Kinh đô, lòng người bàng hoàng.
Sáng sớm, người dân kinh đô dồn dập hỏi thăm đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ là Vũ An Ti giới nghiêm, cũng không có chút tin tức nào được truyền ra, theo thời gian trôi qua, chuyện này cũng dần dần cũng bị đè xuống.
Cũng trong lúc đó, tin tức Nam Cung gia bị tiêu diệt cũng truyền khắp thượng tầng kinh đô, không có ai biết là người phương nào gây nên, cho đến khi Diệp Hiên xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của mọi người, càng là khiến cho rất nhiều thượng tầng kinh đô hoảng sợ, không biết Diệp Hiên làm thế nào sống sót khỏi các loại vũ khí khoa học kỹ thuật này.
...
Kinh đô, tứ hợp viện.
Diệp Hiên ngồi dựa trên xích đu, Linh Lung cùng Thiết Lực đứng thẳng ở hai bên hắn, Thanh Long đang không ngừng báo cáo với Diệp Hiên cái gì đó.
- Diệp tiên sinh, toàn bộ Nam Cung gia đã được loại trừ, chỉ là tên mặt quỷ kia lại không có cách nào tra ra hành tung của hắn.
- Không sao cả, sớm muộn hắn cũng sẽ trồi lên mặt nước, thời gian này sẽ không quá xa.
Diệp Hiên bình thản lên tiếng nói.
Lúc hắn giết chết Nam Cung Thiên, Diệp Hiên đã biết, mặc dù bức bách Nam Cung Thiên nói ra chỗ của người đàn ông mặt quỷ, nhưng chỉ sợ chờ hắn tìm kiếm, cũng chỉ là người đi đến khoảng không, hắn cần gì phải làm điều thừa.
Tuy Diệp Hiên không biết chỗ của người kia, nhưng trong lòng đã có chút suy đoán, người này nằm vùng ở kinh đô, tất nhiên sẽ không phải là hạng người vô danh.
Đồng thời ở trong lòng Diệp Hiên đã xử tử hình người này, bởi vì chỉ cần là kẻ thù của hắn, kết quả cuối cùng cũng chỉ có chết.
- Diệp tiên sinh, còn có một việc, hiện tại mỗi đại gia tộc cùng một ít cổ võ giả đều muốn đến đây gặp cậu, cậu có gặp hay không?
Thanh Long thử dò xét nói.
Hiển nhiên, một trận chiến giữa Diệp Hiên cùng Lý Hoán Thiên đã triệt để đặt cao uy danh Diệp Hiên, bất kỳ là thượng tầng kinh đô, hay là cổ võ giả dị năng, đối với Diệp Hiên đều có kính nể sâu đậm, đương nhiên muốn có quan hệ gần hơn cùng hắn.
- Tôi thích thanh tĩnh, nói với bọn họ đừng đến làm phiền tôi.
- Tôi hiểu rồi.
Thanh Long gật đầu, giống như sớm đã đoán được thái độ của Diệp Hiên.
- Thanh Long, anh giúp tôi một chuyện, tôi muốn một mình gặp Tuyết Cơ.
Diệp Hiên vừa dứt lời, Thanh Long ngẩn mặt ra, đôi mắt hơi lộ ra kỳ dị, trên khuôn mặt cũng có chút bị làm khó dễ.
Nếu như đổi thành người khác, tất nhiên Thanh Long sẽ đồng ý, nhưng thân phận của cô tổ trưởng Tuyết Cơ này lại cực kỳ không đơn giản, các lãnh đạo phía trên đều cực kỳ coi trọng, nếu như Diệp Hiên và Tuyết Cơ xảy ra xung đột, chỉ sợ phiền phức cũng có chút khó làm.
- Diệp tiên sinh, tôi sẽ cố hết sức, còn tổ trưởng Tuyết Cơ có gặp cậu hay không, tôi đây cũng không dám cam đoan.
Thanh Long hơi lộ ra co quắp.
- Ah!
Trong mắt Diệp Hiên xẹt qua một tia quỷ dị không hiểu, rù rì nói:
- Cô ấy sẽ gặp tôi thôi, chỉ sợ bây giờ cũng đã kịp chuẩn bị.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Hiên, cơ thể Thanh Long chợt căng thẳng, một cảm giác bất an lập tức xuất hiện trong lòng, hắn cũng chỉ có thể cười một tiếng, mạnh mẽ áp loại bất an này xuống, nhưng trong lòng lại không ngừng cầu khẩn, Diệp Hiên ngàn vạn lần không nên làm ra chuyện gì đối với Tuyết Cơ.
Đất trời vô hạn, càn khôn mênh mông, ở trong dòng sông lịch sử bao la, cho tới bây giờ con người đều không phải là cô độc, còn có rất nhiều thứ không biết tồn tại cùng nhân loại cùng nhau nhân chứng cái mênh mông lịch sử này.
Thần tiên yêu ma quỷ.
Đây là năm loại hình thái sinh mệnh bất đồng, hình thái khác không đề cập tới, chỉ là truyền thuyết về yêu, từ cổ đại lưu truyền đến kiếp này, có thể nói một mạch chính là chuyện mà mọi người say sưa nói nhất.
Vạn vật có linh, thiên địa hoá sinh.
Bất kỳ cây cỏ núi đá, hoặc chim bay thú chạy, nếu có thể mở linh trí, hái linh khí của đất trời, nạp tinh hoa nhật nguyệt, đều có thể biến hóa thành người, mà loại sinh mệnh này, cũng có chung một cách gọi —— yêu!
Vùng ngoại thành kinh đô, tại một dãy núi vô danh.
Hiện tại chính là đầu mùa xuân, vạn vật sống lại, thảm thực vật xanh ngát dạt dào khắp núi đồi, mang đến một loại cảm giác thịnh vượng phồn vinh, từng cơn gió nhẹ thổi qua, càng là mang đến một loạt mùi thơm cây cỏ.
Trên đỉnh núi, biển mây lượn lờ.
Một mảnh rừng trúc chập chờn trong mây mù, một ngôi nhà đá phong cách cổ xưa sừng sững ở trong trung tâm rừng trúc, nhìn lại cảm giác giống như đặt mình vào tiên cảnh vậy.
Trong nhà đá.
Tuyết Cơ mặc một bộ đồ màu trắng, ba búi tóc đen chảy thành tóc mây, một đôi môi đỏ tươi ướt át, một chút Chu Sa làm đẹp trên mi tâm, mang đến một loại cảm giác cực kỳ kinh diễm lại không mất đi khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Đùng!
Tiếng đàn như nước, lại tựa như tiên âm, một khúc tiên âm cổ phong hoàn tất, hai tay Tuyết Cơ rời khỏi huyền cầm, lần đầu tiên nhìn thẳng người trước mắt.
- Diệp tiên sinh, nô gia tuy là tổ trưởng Hoang tổ, nhưng vẫn luôn ẩn cư trong núi sâu, rất ít khi để ý tới việc vặt phàm trần, ngài cần gì phải dồn ép không tha chứ?
Tuyết Cơ dung mạo khuynh thế, càng có thể xưng là tuyệt đại giai nhân, đang điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Diệp Hiên, mang đến một loại cảm giác xung động muốn ôm vào trong ngực che chở.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không bị lay động, đôi mắt khép mở nhìn thẳng mắt Tuyết Cơ, chỉ là mang chút đạm mạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận