Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 400 - Tất cả vì để được sống (3)



Chương 400 - Tất cả vì để được sống (3)




Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Trường Sinh Tiên Tôn cũng trở nên vui vẻ, cho rằng Diệp Hiên có ý hoà giải, vội vàng lên tiếng nói:
- Hiền đệ yên tâm, Dương Tiễn sư đệ của ta tôn kính Ngọc Đỉnh sư thúc nhất, chỉ cần Ngọc Đỉnh sư thúc lên tiếng, dù trong lòng hắn có hận ngươi, cũng chỉ có thể bỏ qua.
- Đạo huynh, hôm nay không nói chuyện ân oán giữa tiểu đệ cùng Dương Tiễn, hôm nay tiểu đệ hẹn huynh tới đây, chỉ là muốn cùng đạo huynh nói chút chuyện.
Diệp Hiên tự mình châm trà cho Trường Sinh Tiên Tôn, sau đó lại giơ chén ngọc trong tay lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại nhìn Trường Sinh Tiên Tôn, nói:
- Tiểu đệ lấy trà thay rượu, kính đạo huynh một ly.
- Hiền đệ, ngươi thật không suy nghĩ một chút sao?
Trường Sinh Tiên Tôn chau mày, cũng không có uống xuống, đôi mắt lại hiện ra vẻ thất vọng.
- Có vài người từ nhỏ đã là kẻ địch, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, tiểu đệ cùng Dương Tiễn chỉ có thể có một người sống tiếp, mặc dù hắn dựa lưng vào Xiển Giáo, nhưng tiểu đệ cũng không e ngại gì.
Nụ cười trên mặt Diệp Hiên không còn nữa, giọng nói như đinh đóng cột, điều này cũng làm cho Trường Sinh Tiên Tôn bất đắc dĩ thở dài, hắn giơ chén ngọc trong tay lên, một hơi uống hết chén trà.
- Hiền đệ, nếu ngươi đã làm ra quyết định, vi huynh cũng không tiện tiếp tục khuyên nhủ ngươi, chỉ là vi huynh cũng là đệ tử đời thứ ba của Xiển Giáo, uống một chén trà này, từ nay về sau ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu như ngày sau ngươi làm ra chuyện ảnh hưởng đến Xiển Giáo ta, chớ trách vi huynh không niệm tình giữa ngươi và ta.
Trường Sinh Tiên Tôn nặng nề đặt chén ngọc lên bàn, khuôn mặt hiện vẻ thất vọng, lập tức đứng dậy, hiển nhiên muốn trở về Thiên Đình.
- Quỳ Thủy Chi Tinh, căn cơ hại người, huynh trưởng vẫn là cứ ở lại đi.
Bỗng nhiên, không chờ Trường Sinh Tiên Tôn rời khỏi, Diệp Hiên lần nữa rót đầy nước trà cho mình, cực kỳ thong thả bình tĩnh uống hết, ánh mắt nhìn về phía Trường Sinh Tiên Tôn lại đạm mạc vô tình.
Phốc!
Trường Sinh Tiên Tôn bất chợt phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt hắn đại biến, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại Diệp Hiên, lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng vô tình của đối phương.
- Diệp... Diệp Hiên... Ngươi... Ngươi....
Phốc phốc phốc!
Liên tục phun ra ba ngụm kim huyết, Trường Sinh Tiên Tôn cực lực vận chuyển tiên pháp, nhưng lại không thể áp chế khí tức âm hàn chí cực đáng sợ trong cơ thể, hắn vô lực vừa ngã xuống chiếc ghế đá bên cạnh, đôi mắt cực kỳ phẫn hận.
- Quỳ... Quỳ Thủy Chi Tinh... Ngươi... Sao ngươi có thể có được thứ này?
Sắc mặt Trường Sinh Tiên Tôn trắng bệch, máu không cầm được mà liên tục tràn ra khóe miệng, mặc dù hắn là Thái Ất Kim Tiên, nhưng cũng không thể áp chế Quỳ Thủy Chi Tinh điên cuồng lan ra kéo dài ở trong cơ thể.
Mặt Diệp Hiên vân không hề có một gợn sóng, hắn lướt qua Tiên Trà trong chén, bình tĩnh nói:
- Tiểu đệ tự nhiên không có Quỳ Thủy Chi Tinh, nhưng cũng không có nghĩa người khác cũng không có.
- Ha ha!
Bỗng nhiên, hư không bắt đầu dị động, tiên quang lộ ra, chỉ thấy Triệu Công Minh xuất hiện, đôi mắt nhìn Trường Sinh Tiên Tôn hiện ra một tia sát cơ rét lạnh.
- Trường Sinh đạo hữu, thật sự xin lỗi, Đông Cực Đế Quân thỉnh cầu ta Quỳ Thủy Chi Tinh, tuy ngươi và ta đều là đại tiên Thiên Đình, nhưng Đế Quân có mệnh, tiểu tiên ta cũng không dám không tuân theo.
Triệu Công Minh cười lạnh, trong mắt càng có đắc ý.
- Triệu... Triệu Công Minh? Ngươi... Sao ngươi dám làm như vậy... Ngươi muốn gây ra đại chiến hai giáo Xiển Triệt?
Mắt Trường Sinh Tiên Tôn như sắp nứt ra, hắn tức giận hỏi, hắn muốn đứng dậy, nhưng dưới tác dụng của Quỳ Thủy Chi Tinh, ngay cả một tia tiên lực, hắn đều không điều động được.
- Nơi đây không có chuyện của ngươi, ngươi có thể đi trở về.
Không đợi Triệu Công Minh trả lời, Diệp Hiên đã bình tĩnh lên tiếng, cũng để cho Triệu Công Minh hơi biến sắc, sau đó lại khom người cúi đầu với Diệp Hiên nói:
- Đế Quân, ngài không nên quên lời hứa hẹn với Triệt Giáo nhất mạch ta.
- Ngươi đừng nhiều lời.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, quanh thân xuất hiện một tia sát cơ âm lãnh, cũng để cho Triệu Công Minh biến sắc, cười lấy lòng một tiếng liền hóa thành độn quang tiêu tán không thấy đâu.
- Diệp... Diệp Hiên... Vì... Vì sao?
Trường Sinh Tiên Tôn nắm chặt hai tay, mặt càng cực kỳ ửng hồng, hắn làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên lại liên hợp Triệu Công Minh muốn đưa hắn vào chỗ chết.
- Vì sao?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, sau đó lại tự giễu cười một tiếng, ánh mắt Trường Sinh Tiên Tôn xuất hiện một tia thương hại.
- Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tiểu đệ không muốn chết, muốn sống sót ở trong tam giới này, càng phải từng bước từng bước đăng lâm cửu thiên, hung hăng giẫm tên Ngọc Đế kia ở dưới chân, nếu có thể, càng muốn làm Thánh Tổ, cùng Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh kia tranh một con đường Thiên Cơ.
Giọng Diệp Hiên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không có nửa điểm sóng lớn, nhưng khi Trường Sinh Tiên Tôn nghe vào trong tai, lại làm cho sắc mặt hắn đại biến, đôi mắt cực kỳ sợ hãi.
Trường Sinh Tiên Tôn làm sao cũng không ngờ, dã tâm Diệp Hiên lại lớn như thế, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào Diệp Hiên là kẻ điên?
- Ngươi... Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Trường Sinh Tiên Tôn run sợ hỏi.
Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, đi tới trước người Trường Sinh Tiên Tôn, trịnh trọng khom người cúi đầu, nói:
- Đạo huynh, ngươi và ta cũng không có thù hận, từ lúc tiểu đệ vào Thiên Đình tới nay, ngươi cũng chiếu cố ta rất nhiều, tiểu đệ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Diệp Hiên nói đến đây, lại hơi ngừng lại, tiếp tục nói:
- Chỉ là chúng ta không có cùng quan điểm, tiểu đệ đã cùng Xiển Giáo như nước với lửa, đạo huynh lại là Thái Ất Kim Tiên, chỉ có nuốt tu vi của ngươi, mới có thể giúp cho tiểu đệ tăng tiến hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận