Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1405 - Nguyên Linh đồi phế



Chương 1405 - Nguyên Linh đồi phế




- La Hầu nói cho ta biết lai lịch của các ngươi, hiện tại chỉ cần ngươi trả lời ta một vài vấn đề, ta có thể không giết ngươi.
Diệp Hiên nói khẽ.
- La Hầu?
Sắc mặt Nguyên Linh âm trầm nói:
- Ngươi muốn biết cái gì?
Ông!
Bỗng nhiên, chỉ thấy Diệp Hiên vẫy tay, Thanh Đồng Tiên Kinh hiện ra, chỉ thấy Diệp Hiên tiện tay lật qua lật lại vài trang, chỉ thấy lật tới trang tiểu đỉnh hiện ra trong mắt Nguyên Linh.
- Ta muốn biết lai lịch tiểu đỉnh này cùng Bất Tử Tiên Kinh.
Diệp Hiên thẳng thắn nói.
- Phá Hư Thiên Đỉnh?
Sắc mặt Nguyên Linh đại biến, cả người cũng hãi nhiên im ắng, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
- Không có khả năng, cái này sao có thể, Phá Hư Thiên Đỉnh đúng là sản vật đại thế giới hỗn độn, ngươi làm sao có thể đạt được Phá Hư Thiên Đỉnh? Chẳng lẽ năm đó Bàn Cổ cũng cướp Phá Hư Thiên Đỉnh ra hay sao?
Nguyên Linh run rẩy thì thầm.
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Nguyên Linh, hai mắt Diệp Hiên sáng lên, đối phương quả nhiên biết lai lịch tiểu đỉnh.
- Nói một chút đi, tiểu đỉnh này có lai lịch ra sao, có quan hệ gì cùng Bất Tử Tiên Kinh?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Tiểu đỉnh thần bí có thể trợ giúp đối Diệp Hiên rất lớn, Kiếp Tiên Biến, hay là Kiếp Tiên Phệ, thậm chí Tịch Diệt Chiến Y, đều là đạt được từ bên trong ba chiếc đỉnh nhỏ thần bí.
Mỗi một tôn tiểu đỉnh đạt được, đều sẽ mang cho hắn cơ duyên nghịch thiên, ba tôn tiểu đỉnh này trợ giúp hắn cực lớn, nếu không có ba tôn tiểu đỉnh này, có lẽ Diệp Hiên sớm đã chết không biết bao nhiêu năm.
- Đỉnh này tên là Phá Hư Thiên Đỉnh, chính là chí bảo Bất Tử thiên điện...
Nguyên Linh như đang lâm vào hồi ức, bắt đầu giới thiệu lai lịch thần bí của tiểu đỉnh.
Hỗn độn truyền thuyết.
Bất Tử Thiên Chủ sáng tạo ra Bất Tử Tiên Kinh, đều là được Phá Hư Thiên Đỉnh ban tặng, cũng là vì ba tôn tiểu đỉnh, mới có thể sáng tạo ra được Bất Tử Tiên Kinh.
Mà Bất Tử Thiên Chủ cũng là vì ba tôn tiểu đỉnh này mới nghịch chuyển tạo hóa ra hỗn độn trời đất, rồi mới có thể trở thành chí cường đại thế giới hỗn độn.
Mà, trong đại thế giới hỗn độn có một cái truyền thuyết, Phá Hư Thiên Đỉnh tổng cộng phân ra chín tôn, trong tay Bất Tử Thiên Chủ có ba tôn, còn dư sáu tôn Phá Hư Thiên Đỉnh không biết ở nơi nào, nếu có người có thể tập hợp đủ chín tôn Phá Hư Thiên Đỉnh, hắn sẽ trở thành chúa tể toàn bộ đại thế giới hỗn độn, trở thành người tuyệt vô cận hữu vạn cổ đệ nhất.
Đương nhiên, cái này vỏn vẹn chỉ là truyền thuyết, cũng không người nào biết truyền thuyết này phải chăng là thật, nhưng mà truyền thuyết này một mực được lưu truyền trong đại thế giới hỗn độn.
Nghe Nguyên Linh tự thuật, hai mắt Diệp Hiên có chút sáng lên, hắn đã sớm biết tiểu đỉnh thần bí không đơn giản, thật không nghĩ đến lại có lai lịch lớn như vậy.
- Nói như vậy, ba tôn tiểu đỉnh này chính là đồ vật của Bất Tử Thiên Chủ?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Hẳn là không sai, nếu ta đoán không sai, năm đó Bàn Cổ có thể bước vào cửu kiếp Thiên Đạo nhanh như vậy, nhất định có quan hệ cực lớn cùng ba tôn tiểu đỉnh này. Chỉ là ta không nghĩ tới, Bàn Cổ không chỉ đánh cắp Bất Tử Tiên Kinh cùng Tru Thiên Kích, thậm chí ngay cả ba tôn tiểu đỉnh của Bất Tử Thiên Chủ cũng bị trộm ra.
Nguyên Linh trầm trọng nói nhỏ, càng là cực kỳ phức tạp nhìn về phía Diệp Hiên, bởi vì rốt cục tại lúc này hắn cũng hiểu rõ, Diệp Hiên có thể một bước đi đến hiện tại, nhất định ba tôn Phá Hư Thiên Đỉnh này đã trợ giúp hắn thật lớn, nếu không Diệp Hiên làm sao có thể đào thoát khỏi khống chế của hắn?
- Buồn cười, buồn cười a, không nghĩ tới ta vắt hết óc bồi dưỡng ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác lại tính sai về Phá Hư Thiên Đỉnh, mới khiến cho ta đi đến tình trạng hiện tại.
Nguyên Linh tự giễu cười một tiếng, trong mắt lộ vẻ khổ sở.
Nhìn bộ dáng đồi phế của Nguyên Linh, sắc mặt Diệp Hiên không có một gợn sóng nói:
- Nguyên Linh, ngươi biết ngươi thua ở chỗ nào không?
- Thua ở chỗ nào?
Nguyên Linh mỉa mai cười nói:
- Diệp Hiên, ngươi không nên đắc ý, nếu như không phải trùng hợp ngươi đạt được ba tôn Phá Hư Thiên Đỉnh này, căn bản ngươi không thể đi đến hiện tại, lại càng không có tư cách đối thoại cùng ta.
- A!
Diệp Hiên cười, chỉ là nụ cười của hắn rất khinh miệt, phần khinh miệt này là đối với Nguyên Linh, cũng khiến cho song quyền Nguyên Linh nắm chặt, hoàn toàn cảm nhận được Diệp Hiên khinh thường hắn.
- Ngươi cười cái gì, chẳng lẽ ta nói sai sao?
Nguyên Linh rống giận gào thét nói.
- La Hầu nói không sai, người quá tinh thông tính toán, căn bản không có một lòng vô địch, cũng không thể chân chính dò xét chính mình.
Diệp Hiên khinh miệt nói.
- La Hầu hắn tính gì, trong ba ngàn Ma Thần hắn còn phải khuất dưới ta, năm đó trong đại thế giới hỗn độn, La Hầu hắn nhìn thấy ta cũng phải tôn xưng một tiếng Nguyên Linh đại nhân.
Nguyên Linh phẫn nộ rống to, ai không nhìn hắn hắn đều có thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này là Diệp Hiên không thèm để ý hắn quả thực khiến hắn phẫn nộ đến cực điểm.
Đồ nhi tự tay hắn bồi dưỡng được, giờ khắc này lại lờ mờ mỉa mai hắn, chuyện này quả thực khiến lòng dạ Nguyên Linh như bị khí tạc, càng là phẫn nộ gầm thét với Diệp Hiên.
- Cho nên, đây chính là điểm ngươi không bằng La Hầu.
Diệp Hiên nhàn nhạt mở miệng.
- Chỗ nào ta không bằng La Hầu hắn?
Sắc mặt Nguyên Linh đỏ lên, hắn nhận hắn không phải là đối thủ của Diệp Hiên, thế nhưng Diệp Hiên vậy mà nói hắn không bằng La Hầu, đây quả thực khiến hắn không thể nào chấp nhận được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận