Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1272 - Hậu Thổ hoảng sợ



Chương 1272 - Hậu Thổ hoảng sợ




- Được, bản Thánh đồng ý ngươi, cầm đi.
Hậu Thổ cũng là một người rất dứt khoát, trực tiếp đánh Hỗn Độn Chung về phía Diệp Hiên, nhờ vậy cũng giúp cho Diệp Hiên cầm bảo vật trong tay xong, sau đó liền giao cho Đông Hoàng Thái Nhất.
- Món nợ của chúng ta đã hết, cáo từ.
Hỗn Độn Chung đã cầm lại, Diệp Hiên mỉm cười, trực tiếp quay người bước ra ngoài, điều này cũng làm cho hai đại Yêu Đế cùng hơn ngàn đại yêu phía sau, đều không ngờ rằng hành trình này lại thuận lợi như vậy.
- Chậm đã.
Bỗng nhiên, không đợi Diệp Hiên đi ra ba bước, âm thanh lạnh lùng của Hậu Thổ vang lên, thánh quang luân hồi đáng sợ kia cũng đã che phủ Hậu Thổ lại, cũng ngăn lại đường đi của đám người Diệp Hiên.
- Diệp Hiên! Diệp đạo hữu! Diệp Thiên Đế! Món nợ giữa chúng ta đã kết thúc, vậy còn tội bất kính vừa rồi của ngươi sẽ tính thế nào đây?
- Hay ngươi cho rằng Hậu Thổ cung ta là nơi mà ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
Tê.
Khi âm thanh của Hậu Thổ vang vọng khắp toà cung điện này, hơn ngàn đại yêu hít vào một hơi lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thân thể rơi vào trong một không gian mơ hồ nào đó, một cảm giác uy hiếp tử vong xâm nhập vào trong trái tim của mỗi người.
Lúc này.
Hậu Thổ đang từ từ đứng dậy, thánh quang luân hồi nở rộ sáng chói, Thiên Đạo thánh uy cũng khoá chặt Diệp Hiên, sát ý cực kỳ đáng sợ của Thánh Nhân tràn ngập khắp cả toà cung điện, hiển nhiên toàn bộ lửa giận mà Hậu Thổ cố gắng kiềm chế từ nãy đến giờ cuối cùng cũng bộc phát ra.
Nếu Diệp Hiên chỉ muốn nàng trả lại món nợ thứ ba, Hậu Thổ cũng sẽ không động sát tâm đối với Diệp Hiên, nhưng hết lần này đến lần khác Diệp Hiên đều dùng thái độ vênh váo tự đắc bắt nàng trả lại Hỗn Độn Chung, làm vậy chẳng khác gì đang vũ nhục Hậu Thổ nàng.
Giờ phút này món nợ thành Thánh đã trả, Hậu Thổ đương nhiên cũng không ẩn nhẫn nữa, trực tiếp bộc phát ra sát cơ cực kỳ đáng sợ của Thánh Nhân với Diệp Hiên.
- Không tệ.
Bỗng nhiên, khi bầu không khí đang trở nên cực kỳ ngột ngạt, một tiếng cười khẽ vang lên từ trong miệng Diệp Hiên, lúc này hắn cũng đang chậm rãi quay người nhìn về phía Hậu Thổ.
- Ngươi muốn giết ta?
Một nụ cười quỷ dị hiện lên trên khoé miệng Diệp Hiên, ánh mắt nhìn về phía Hậu Thổ càng lộ vẻ khó lường khó hiểu.
- Diệp Hiên, muốn trách thì phải trách ngươi không biết tiến lùi, quá mức cuồng vọng tự đại, đáng ra ngươi không nên xuất hiện ở trước mặt bản Thánh.
Hậu Thổ âm trầm lên tiếng, sát cơ của Thánh Nhân rõ rành rành.
- Đến, để bản đế nhìn xem vị người mới đột phá Thánh Nhân có bao nhiêu bản lãnh.
Diệp Hiên cười, hắn thật sự đang cười, chỉ là nụ cười của hắn rất quỷ dị, hơn nữa còn vẫy vẫy tay về phía Hậu Thổ, điều này khiến sắc mặt Hậu Thổ khẽ giật mình, một cảm giác cực kỳ xấu đang sinh sôi từ trong đáy lòng nàng.
- Hử? Có gì đó rất quái lạ.
Hậu Thổ cũng không ngốc, giờ phút này biểu hiện của Diệp Hiên ra một bộ dáng bình thản ung dung, trên mặt còn mang theo nụ cười khiến nàng phải kinh hãi, nếu bây giờ Hậu Thổ còn chưa nhìn ra được vấn đề, vậy nàng cũng muốn mắng chính mình là tên ngu.
Ông.
Thiên Đạo thánh uy, luân hồi Thánh Nhãn, hai mắt Hậu Thổ lay động, không ngừng dò xét Diệp Hiên, hi vọng có thể nhìn ra được điểm gì đó.
- Hô.
Một ngụm trọc khí từ phát ra từ trong miệng Hậu Thổ, chỉ chỉ qua một hơi, khoé miệng Hậu Thổ đã phác hoạ ra một nụ cười nhẹ nhõm, bởi vì nàng liếc mắt liền nhìn ra Diệp Hiên cũng không phải Thánh Nhân, cơ thể trong cũng không hề có một chút thánh lực Thiên Đạo nào.
- Không thành Thánh, cuối cùng chỉ là sâu kiến.
Hậu Thổ lạnh lùng cười một tiếng, buông xuống cảnh giác với Diệp Hiên, nàng thầm cười nhạo bản thân mình, tại sao lại coi trọng Diệp Hiên như vậy, nàng dù gì cũng là Thánh Nhân Thiên Đạo thứ bảy, Thánh vị đã hết, Diệp Hiên này làm sao nhưng thành Thánh?
- Diệp Hiên, mặc dù ngươi từng giúp ta thành Thánh, nhưng sự cuồng vọng tự đại của ngươi hôm nay sẽ hại chết tính mạng ngươi, nếu bản Thánh không giáo huấn ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không tỉnh ngộ.
Đông —— đông —— đông.
Thiên Đạo lôi âm, Thánh Nhân uy nghi, chư thiên hư không chấn động không ngừng, thánh quang luân hồi đáng sợ tràn ngập khắp thân thể Hậu Thổ, nàng chậm rãi giơ bàn tay lên, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Hiên.
Oanh.
Hư không tiêu tan, pháp tắc bạo động, một chưởng này của Hậu Thổ đánh thẳng xuống Diệp Hiên, thánh quang luân hồi đáng sợ tràn ngập ra, lực lượng trấn diệt sơn hà vạn vật không ngừng phóng thích.
- Thiên Đế cẩn thận.
Hai đại Yêu Đế sợ hãi hét lớn, hai con ngươi co rụt lại, đây chính là một kích của Thánh Nhân, trừ phi cùng là Thánh Nhân, tuyệt đối không có ai có thể đón được, mặc dù hai đại Yêu Đế hoài nghi Diệp Hiên đã có tu vi Thánh Nhân, nhưng khi Diệp Hiên đối mặt với Thánh Nhân, trong lòng hai đại Yêu Đế vẫn run rẩy, hoàn toàn không biết Diệp Hiên nhưng đón được một kích của Hậu Thổ không.
- Diệp Hiên, món nợ Thánh Nhân giữa chúng ta đã hết, hôm nay ta dạy dỗ ngươi, để ngươi biết Thánh Nhân không thể khinh nhờn.
Hậu Thổ lạnh lùng mở miệng, tiêm tiêm ngọc chưởng đã phong toả Diệp Hiên, vô tình hạ xuống Diệp Hiên, giống như sau một khắc Diệp Hiên sẽ phải gặp đại kiếp mà mình không thể nào tưởng tượng được.
- Chỉ bằng ngươi?
Hai mắt Diệp Hiên lấp lóe, hắn chậm rãi giơ bàn tay lên, trực tiếp chỉ thẳng vào Hậu Thổ, quanh người cũng không hiển hoá ra khí thế đáng sợ gì.
- Ngươi tự tìm đường chết.
Nhìn thấy Diệp Hiên không ngờ lại không tránh không né, ngược lại còn ra tay với mình, sắc mặt Hậu Thổ lạnh lùng, thánh quang luân hồi trong lòng bàn tay càng thêm đáng sợ, hoàn toàn không chút giữ lại đánh xuống Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận