Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2450: Cố nhân gặp nhau (2)

Chương 2450: Cố nhân gặp nhau (2)
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngắn ngủi đã trôi qua năm trăm năm, vẫn chưa có nhân vật cấm kỵ mới đến.
Mà phương tinh không này cũng xảy ra biến hóa rất nhỏ, có khí chất tang thương hoang vu thản nhiên hiện ra, làm cho người ta có một loại cảm giác trầm trọng trong lòng.
- Tinh Không cổ lộ sắp xuất hiện.
Kỳ Tổ ngửa mặt lên trời nghiêm trọng quan sát, không cần hắn nói mọi người cũng cảm giác được.
Ầm ầm.
Chợt, tinh không phương xa lần thứ hai chấn động, một bóng dáng đang đi đến chỗ mọi người, điều này nhất thời làm cho mọi người ngẩn ra, tất cả đều hướng người tới nhìn lại.
Ầm ầm.
Một luồng tử quang tung hoành tinh không, một vị giai nhân khuynh thế tản bộ tinh không mà đến, tuy rằng cả người lượn lờ cấm kỵ tử quang, nhưng làm cho người ta liếc mắt nhìn lại, tâm thần đều bắt đầu mê say, chỉ là khí chất người tới quá mức siêu phàm, hoàn toàn không giống một cấm kỵ tử nhân.
- Nhân đạo?
Ầm ầm.
Bất Tử Thiên Chủ khiếp sợ đứng dậy, bởi vì hắn đã nhận ra người này, thế mà là Nhân Đạo chi chủ bị nghi ngờ đã ngã xuống.
Giờ khắc này Diệp Hiên thật sự bị kinh hãi, khi hắn nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nhân Đạo chi chủ, tư duy trong nháy mắt ngưng trệ.
Hắn nhớ rõ ràng, năm đó Nhân Đạo chi chủ chết trong ngực hắn, còn được chính tay hắn chôn cất, không ngờ Nhân Đạo chi chủ dĩ nhiên cũng còn sống.
- Diệp tiên sinh từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Thiên địa tuyệt trần, khuynh thế hỗn độn, Nhân đạo chi chủ không để ý tới Bất Tử, bước đi tới bên cạnh Diệp Hiên, tuy rằng cấm kỵ tử quang bao quanh trên người nàng, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến sắc mặt khuynh thế vô song của nàng.
- Ngươi còn sống?
Diệp Hiên kinh ngạc lên tiếng.
- Còn sống?
Nhân Nhân chi chủ cười chua xót, khẽ lắc đầu nói:
- Bây giờ ta chỉ là người chết, làm sao có thể sống đây?
- Đúng vậy, ngươi quả thật đã chết.
Nhìn cấm kỵ tử quang lượn lờ trên người Nhân đạo chi chủ, Diệp Hiên cũng thở dài.
- Hừ.
Một tiếng hừ lạnh từ xa truyền đến, Bất Tử Thiên Chủ âm lệ nhìn thoáng qua Diệp Hiên cùng Nhân Đạo chi chủ, trong mắt mơ hồ xẹt qua một tia kiêng kỵ.
- Xem ra ngươi đang gặp rắc rối.
Nhân đạo chi chủ nhẹ giọng nói.
- Một phế vật, sớm muộn gì hắn cũng phải chết.
Diệp Hiên nói.
Gặp lại cố nhân, tâm tình Diệp Hiên có chút tốt, giờ phút này tinh không cổ lộ còn chưa xuất hiện, Diệp Hiên bắt đầu bắt chuyện với Nhân Đạo chi chủ.
Thì ra, năm đó Nhân đạo chi chủ độ kiếp thất bại, nhưng nàng cũng không có chân chính chết đi, trải qua quá trình từ sống đến chết, càng lĩnh ngộ tử cực hạn, nàng cuối cùng hóa thành cấm kỵ đi ra từ trong nghĩa trang.
Chỉ là từ một khắc đó trở đi, nàng không phải người sống, hơn nữa nàng hóa thành cấm kỵ, trước tiên đã cảm nhận được áp bách của ý chí Vũ Trụ Hỗn Độn, chỉ có thể tạm thời che dấu, cho đến khi thượng cổ tuyệt địa mở ra, mới rốt cục xuất hiện trước mặt Diệp Hiên.
Căn cứ theo Nhân Đạo chi chủ nói, phàm là nhân vật cấm kỵ, đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của thượng cổ tuyệt địa, nàng cũng dựa vào cảm giác của mình tìm được, cho nên mới là người cuối cùng đến.
- Diệp tiên sinh, ta có thể cảm giác được cái gọi là thượng cổ tuyệt địa này có một thứ ta rất cần, thứ này hẳn là vô cùng quan trọng với ta, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta.
Nhân Đạo chi chủ lên tiếng.
- Ngươi cảm thấy cái gì?
Diệp Hiên âm thầm hỏi thăm.
- Sinh khí, một loại sinh khí có thể làm cho ta một lần nữa hóa thành người sống.
Nhân đạo chi chủ do dự một lúc lâu trả lời.
- Một lần nữa hóa thành người sống?
Diệp Hiên nghe vậy cả kinh, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh nghi bất định.
Có lẽ Nhân đạo chi chủ vừa bước vào cấm kỵ, còn không hiểu một lần nữa hóa thành người sống sẽ có thay đổi như thế nào, nhưng Diệp Hiên lại biết trở thành người sống sẽ là loại tồn tại gì.
Một đám người kinh thiên tuyệt địa kia, có thể nói là cấm kỵ trong cấm kỵ.
Từ lúc Nhân Đạo chi chủ sinh chết đi hóa thành nhân vật cấm kỵ, nếu nàng có thể từ chết đến sống, một lần nữa trở thành người sống, sẽ trở thành tồn tại trong số ít người kinh thiên tuyệt địa.
- Chẳng lẽ mục đích chân chính của Vô Tâm Nhân cũng chính là thứ này?
Nội tâm Diệp Hiên thầm kinh hãi.
Ầm ầm.
Tinh không chấn động, thê lương dày nặng, một đại đạo cổ phác hư ảo thần bí đang hiện ra, cũng làm cho Diệp Hiên đột nhiên bừng tỉnh lại.
- Xuất hiện.
Hỗn Độn Thần Tôn lạnh giọng lên tiếng, hắn bước ra một bước, ầm ầm đi tới tinh không cổ lộ.
- Đi.
Vô tâm nhân chào hỏi Diệp Hiên một tiếng, cũng rất nhanh tiến vào tinh không cổ lộ này, những điều cấm kỵ khác theo sát phía sau, nhao nhao tiến vào trong đó.
- Ngươi và ta đi cùng nhau.
Diệp Hiên chào hỏi Nhân Đạo chi chủ một tiếng, hai người đồng thời tiến vào tinh không cổ lộ.
...
Tinh không cổ lộ, vạn cổ thê lương.
Đây là một con đường cổ loang lổ không trọn vẹn, có tinh quang yếu ớt hiện ra ở dưới chân mọi người, hội tụ thành một con đường tinh không liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Ô.
Bỗng nhiên, khi Diệp Hiên vừa bước lên tinh không cổ lộ này, bên tai truyền đến một tiếng tràn đầy thương lương bi thích, âm thanh khóc lóc như ẩn như hiện kia làm cho tâm thần Diệp Hiên kinh hãi, một cỗ cảm giác chua xót dâng lên trong lòng hắn.
- Cẩn thận, đây là chiến hồn thượng cổ đang bi thương, không nên bị nó quấy nhiễu, nếu không sẽ có đại khủng bố sinh ra muốn tính mạng của ngươi.
Vô Tâm Nhân vội vàng truyền âm, nhắc nhở Diệp Hiên tinh không cổ lộ này hung hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận