Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2528: 'Thương'

Chương 2528: 'Thương'
Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Diệp Hiên, ba tiểu nữ sinh nhất thời che miệng cười, một nữ sinh trong đó trêu chọc nói:
- Tiểu ca ca, không phải anh đã có bạn gái rồi đó chứ, chẳng lẽ thêm bạn cũng không được sao?
Cảnh tượng như thế làm cho Diệp Hiên có chút ngây người, tuy nhiên cũng may hắn còn biết cách chạy trốn, cả người bước ra mấy bước, trực tiếp hóa thành một làn khói xanh biến mất trước mặt ba nữ sinh.
- A!
Ba nữ hài bị Diệp Hiên dọa sợ, tuy nhiên cũng may, tu tiên giả hiện tại đã không còn là bí mật của nhân gian, ba nữ sinh trải qua kinh hoảng lúc đầu, liền hoan hô nhảy nhót, không ngờ lại có thể đụng phải một tu tiên giả.
Phía bên kia.
Diệp Hiên xuất hiện ở một con đường khác, lúc này đây hắn cũng không dám hiện ra chân dung, cả người ẩn vào hư không, tản bộ ở trong con đường phồn hoa.
- Không ngờ những cô gái trẻ hiện tại lại to gan như vậy.
Diệp Hiên cảm khái muôn vàn, nhân gian giới vẫn như cũ là nhân gian giới trước kia, thật để cho hắn có một loại hoài niệm thân thiết.
Tuy nhiên, Diệp Hiên cũng phát giác một chuyện, đó chính là, hắn một lần nữa trở về cố hương, cũng không cách nào dung nhập vào thế giới này, hắn đều không hợp với nhân gian giới.
Có lẽ đây là sự khác nhau giữa tầng thứ sinh mệnh.
Chỉ nửa ngày, Diệp Hiên đã đi qua cả nhân gian giới, xem như cảm hoài quê hương, cũng coi như là lần nữa du lịch quê hương đã nuôi dưỡng hắn.
Không có lưu luyến quên đường về, cũng không có tha thiết nhớ nhà, hết thảy vừa xa lạ mà quen thuộc, cho đến nửa ngày sau, Diệp Hiên đi hết nhân gian giới, trái tim hắn rốt cuộc yên tĩnh lại.
Bởi vì Diệp Hiên trở lại nơi này muốn tìm kiếm tồn tại kinh thiên tuyệt địa, đây mới là mục đích chân chính của hắn.
...
Bầu trời xanh, những đám mây trắng trôi nổi.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng giữa tầng mây, thần thức Nghịch Thiên cảnh ầm ầm gợn sóng, trực tiếp che đậy cả nhân gian giới, đang cảm thụ kinh thiên tuyệt địa giả tồn tại.
- Ừ?
Diệp Hiên khẽ nhíu mày, bởi vì hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ lực lượng thần bí nào, chứ đừng nói cảm nhận được sự tồn tại của kinh thiên tuyệt địa giả.
Cả nhân gian giới ngoại trừ hồng trần khói lửa, còn có thiên địa linh khí mỏng manh, không còn bất cứ thứ gì lưu lại.
- Xem ra hắn che dấu rất sâu.
Diệp Hiên thu hồi thần thức nghịch thiên, biết bằng tu vi hiện tại của hắn, không cách nào cảm nhận được kinh thiên tuyệt địa giả tồn tại.
Tuy nhiên cũng may, Diệp Hiên đã sớm đoán trước được loại kết quả này, hắn tự nhiên còn có biện pháp.
Ù ù.
Sau một khắc, thời gian đình chỉ, không gian đóng băng, cả nhân gian giới đều đình chỉ vận chuyển, một cỗ khí tức hoang vu từ quanh thân Diệp Hiên tràn ngập ra, trong nháy mắt tràn ngập cả nhân gian giới.
Hoang Thiên Pháp.
Đây là thiên pháp cấm kỵ của Hoang, thân là hoang cổ đệ nhất nhân, Diệp Hiên tin tưởng pháp môn này vừa ra, chỉ cần nhân gian giới có người kinh thiên tuyệt địa ẩn nấp, tất sẽ cảm nhận được, thậm chí đi ra gặp hắn.
- Ngươi đã trở lại.
Đột nhiên.
Một tiếng nói thản nhiên khàn khàn đang truyền đến, đạo âm thanh này xuất hiện vô cùng đột ngột, thậm chí Diệp Hiên cũng không có phát hiện.
Ầm ầm.
Tiếp theo.
Trời đất quay cuồng, cảnh vật đại biến, cả người Diệp Hiên đều bị dời đi, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở sâu trong một tòa sơn mạch.
- Núi Đoạn Tràng?
Khi Diệp Hiên nhìn thấy nơi này, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi, bởi vì ngọn núi này tuy rằng bình thường không thôi, nhưng lại là một chỗ cực kỳ quan trọng trong trí nhớ của hắn.
Bởi vì hắn đổi đời ở Đoạn Tràng Sơn, cũng là ở chỗ này gặp được Nguyên Linh, chân chính bước lên con đường tu luyện.
Nhưng Diệp Hiên nhớ rõ, năm đó hắn và Nguyên Linh đại chiến, Đoạn Tràng Sơn sớm đã hóa thành tro tàn, không ngờ lần này hắn trở về, tòa sơn mạch này lại xuất hiện.
- Ngươi là kinh thiên tuyệt địa giả nào?
Diệp Hiên thân ở trong Đoạn Tràng Sơn, hắn cũng không có nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào, nhưng hắn biết vị kinh thiên tuyệt địa giả mình muốn tìm đang ở chỗ này.
- Ngươi quên sao, là ngươi bảo ta trấn thủ ở đây, chờ đợi ngươi trở lại, bây giờ có vẻ như ký ức của ngươi vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Ù ù.
Một chút gợn sóng hiện ra ở trong hư không, một lão giả lắc lư đi ra từ trong hư không.
Không có uy năng vạn cổ vô địch, cũng không có khí thế kinh thiên tuyệt địa, lão giả này tóc bạc trắng, thậm chí sống lưng đều còng xuống, làm cho người ta có một loại cảm giác đạp một chân xuống mồ.
Tuy nhiên Diệp Hiên lại sợ hãi cả kinh, tâm thần đang kịch liệt nhảy lên, chỉ vì lão giả vừa xuất hiện cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm cực lớn, loại cảm giác này chỉ có 'Ngục' từng mang đến cho hắn.
Hiển nhiên, người này tuyệt đối là một trong những kinh thiên tuyệt địa giả, nếu không Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không cảm thấy đối phương nguy hiểm.
- Ngươi tên là gì?
Tâm tư Diệp Hiên bình tĩnh trở lại, ánh mắt thâm thúy nhìn lão giả.
- Thương.
Lão giả thản nhiên trả lời, chỉ là một đôi mắt đục ngầu già nua đang nhìn kỹ Diệp Hiên, trong lòng Diệp Hiên không ngừng tê dại, không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
- Thương?
Diệp Hiên thì thào thì thầm, hắn chỉ kế thừa một đạo ký ức của Hoang, ở trong trí nhớ này, không có tin tức về 'Thương'.
- Nghịch Thiên cảnh.
Thương nhìn kỹ Diệp Hiên thật lâu, hơi thất vọng lắc đầu nói:
- Tu vi của ngươi vẫn còn kém rất nhiều, ta vốn tưởng rằng khi ngươi và ta gặp lại, người có thể trở lại đỉnh phong, ta cũng có thể lấy lại tự do, xem ra ta phải thất vọng rồi.
Nghe 'Thương' phát biểu, trong mắt Diệp Hiên xẹt qua vẻ kinh ngạc, từ trong lời nói của đối phương, hắn đã suy đoán ra một số chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận