Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1132 - Vô thiên.



Chương 1132 - Vô thiên.




- Ngươi là người nơi nào?
Bạch y nam tử chậm rãi đứng dậy, một mặt nặng nề nhìn Diệp Hiên, trong mắt xẹt qua vẻ kiêng dè, vì hắn là một Chuẩn Thánh, nhưng lại bị một kích của đối phương đả thương, người này có tu vi quả thực khủng bố.
- Bần tăng pháp hiệu Thanh Minh.
Diệp Hiên mỉm cười tường hòa, vẫn bóp lấy cổ hắc y thiếu nữ, nhưng lại cho người ta một cảm giác vô hại.
- Tại hạ Phương Hàn, gặp qua đạo hữu, tu vi đạo hữu cao thâm, có thể gọi là cao nhất trong Chuẩn Thánh, hãy bỏ qua cho tiểu nữ, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng.
Hàn y nam tử chắp tay thi lễ, trên mặt gượng cười nói.
Phương Hàn, Cửu Nguyệt Hàn Nha đầu tiên sinh ra từ khi thiên địa sơ khai, bắt đầu chính là Đại La Kim Tiên, năm đó tại thời kỳ Hồng hoang làm nhiều việc ác, bị Chuẩn Đề dùng Thất Bảo Diệu Thụ trấn áp, nhốt vào trong Cửu U tháp trong năm tháng vô tận, mặc dù thanh danh trong tam giới không có nhưng tu vi cũng không tầm thường.
Đáng tiếc, Phương Hàn mặc dù rất mạnh, nhưng lại gặp Diệp Hiên, dưới một kích đã hiểu ra hắn không phải đối thủ của Diệp Hiên, nên hạ thấp tư thái, năn nỉ Diệp Hiên.
- Cửu U tháp này do ai làm chủ?
Diệp Hiên tiện tay ném hắc y thiếu nữ cho Phương Hàn, Phương Hàn nhanh chóng tiếp nữ nhi vào tay, sau đó cấp tốc đẩy hắc y thiếu nữ ra phía sau, ánh mắt nhìn Diệp Hiên hiện ra vẻ kinh nghi.
Phương Hàn vốn cho rằng Diệp Hiên sẽ dùng nữ nhi của hắn làm con tin, nhưng hắn không nghĩ Diệp Hiên căn bản khinh thường, thả nữ nhi hắn ra.
Người này không đơn giản.
Sắc mặt Phương Hàn nghiêm trọng đến cực điểm, vẻ cảnh giác trong mắt càng nồng, đây chính là Cửu U tháp, đối phương mới vào nơi đây, dám làm như thế, hiển nhiên có bản lĩnh cực lớn, nếu không làm sao dám hành sự như thế?
- Vô Thiên Phật Tổ.
Phương Hàn trầm thấp lên tiếng, hai mắt nhìn thẳng Diệp Hiên, đang quan sát phản ứng Diệp Hiên.
- Vô Thiên Phật Tổ?
Diệp Hiên nao nao, bởi vì hắn chưa từng nghe qua cái tên này.
- Có bằng hữu từ phương xa tới, mời đạo hữu vào trong tháp một lần.
Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn tang thương từ sâu trong Cửu U tháp truyền đến, ẩn ẩn có tiếng hung ma gào thét nương theo, điều này cũng khiến cho cha con Phương Hàn nao nao, không nghĩ tới Vô Thiên Phật Tổ vậy mà lại tự mình lên tiếng.
- Có chút ý tứ.
Diệp Hiên mỉm cười, trong mắt xẹt qua một vẻ quỷ dị.
- Mời đạo hữu.
Nháy mắt Phương Hàn hoàn hồn, ra dấu xin mời Diệp Hiên, sau đó lôi hắc y thiếu nữ tiến đến phía trước, hiển nhiên là dẫn đường cho Diệp Hiên.
Đi bộ nhàn nhã, giống như xuân phong hóa vũ, Diệp Hiên dạo bước đi theo sau lưng Phương Hàn, phật quang quanh thân tường hòa, tâm tình cũng không khẩn trương.
Cửu U tháp cao chín tầng, mỗi một tầng đều cực kỳ rộng lớn, tự thành không gian, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phật văn thần bí khắc rõ trên vách tường cùng dưới chân, không biết có tác dụng gì.
Đoạn đường Diệp Hiên đi, mỗi một tầng Cửu U tháp không có một sinh linh nào xuất hiện, theo hai cha con Phương Hàn dẫn đường đến tầng thứ chín, một cánh cửa trong sương đen xuất hiện trước mắt Diệp Hiên.
- Vô Thiên Phật Tổ trong đó, mời đạo hữu.
Phương Hàn nghiêng người, có nhìn thoáng qua Diệp Hiên một chút, sau đó mang theo hắc y thiếu nữ bước vào trong hắc vụ đại môn.
Một cái liếc mắt, vỏn vẹn chỉ một cái liếc mắt, Diệp Hiên đã có thể cảm nhận được sau cánh cửa có vô số ánh mắt hung ác nhìn chăm chú hắn, còn có ẩn ẩn sát khí vô biên dập dờn.
Một nụ cười hiện ra trên khóe miệng Diệp Hiên, hắn bước một bước tiến vào tầng thứ chín, không nửa điểm sợ hãi.
Cửu U tháp, tầng thứ chín.
Lệ khí vô biên, sát khí ngập trời, tiếng hung ma gầm nhẹ không ngừng truyền đến, mây đen vô biên lan tràn trong tầng thứ chín, vô số hung nhãn nhìn chăm chú Diệp Hiên, càng có quỷ hỏa màu xanh biếc phiêu đãng trong hư không, cho người ta một cảm giác quỷ dị âm trầm.
Nếu chỉ cảnh tượng âm trầm kinh khủng trước mắt thì không khiến Diệp Hiên cảm thấy kinh ngạc, chuyện khiến Diệp Hiên cảm thấy kinh ngạc là, ở giữa tầng thứ chín có các hung ma khắp nơi ngồi xếp bằng, còn có một thanh niên mặc áo đen ngồi ở vị trí cầm đầu.
Hắc lơ lững giữa hư không, sát khí cuồn cuộn vô biên, từng huyết đầm đỏ sậm bày ra tám hướng, từng đoá từng đoá liên hoa màu đen dập dờn trong hư không, trên mỗi một hắc sắc liên hoa, là một vị hung ma ngồi ngay thẳng.
Ma Phật?
Thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Hiên giật mình, hai mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên, hung ma ở đây mặc dù hình thái khác nhau, có ma tiên, có Yêu tộc, càng có ma vật cùng quỷ vật, nhưng không ngoại lệ, vị trí mỗi người đều giống với vị trí của chư phật trong Linh Sơn.
Nếu như những hung ma này không tỏa ra sát khí vô biên, cho người ta một cảm giác hung ác vô biên, mà đổi là phật quang che thân, sẽ khiến Diệp Hiên hiểu lầm là đi vào Đại Lôi Âm Tự trong Linh Sơn.
Mà, Diệp Hiên còn thấy một người quen, người này chính là Nhiên Đăng Cổ Phật bị Diệp Hiên nhốt vào Cửu U tháp, chỉ là thời khắc này Nhiên Đăng Cổ Phật đã mấy phật quang hiền lành, thay vào đó chính là ma khí hung thần, vẻ mặt âm trầm nhìn chăm chú Diệp Hiên.
- Vô Thiên Phật Tổ, người này chính là sư đệ của Tây Phương Nhị Thánh, pháp hiệu hắn gọi là Thanh Minh, cũng là hắn đưa ta vào Cửu U tháp này.
Nhiên Đăng Cổ Phật chắp tay trước ngực cúi đầu trước thanh niên mặc áo đen cầm đầu.
Thanh niên mặc áo đen, màu da trắng nõn, khiến người ta nghĩ tới một dạng khí chất thư sinh nho nhã, người này không hiện bất kỳ uy thế gì, nhưng lại xếp bằng trên thập nhị phẩm hắc sắc liên hoa, nho nhã mỉm cười với Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận