Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 700 - Đa Bảo Như Lai kiêng kỵ (2)



Chương 700 - Đa Bảo Như Lai kiêng kỵ (2)




Mạnh, rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả chính mình cũng cảm thấy đáng sợ, đây chính là tâm tình của Đa Bảo Như Lai tại lúc này.
Lúc này!
Trên bầu trời, trong hư không.
Diệp Hiên một thân mặc chiến bào Thiên Đế, ba ngàn huyết phát buông ra sau đầu, theo cương phong cuồng bạo gào thét qua nơi này, mái tóc của hắn trống rỗng tung bay ở trong gió, một cỗ càn quét bát hoang thiên đế vị trí đang cuồng bá nở rộ.
Một màn như thế, làm cho quần tiên Triệt giáo tâm thần kích động, càng có rất nhiều đại thần thông giả tà ma lưỡng đạo mà đến nương tựa Diệp Hiên, sắc mặt đều trở nên ửng hồng, cũng không biết là ai hô to tên Diệp Hiên, nhất thời gây nên thanh âm sơn hô hải khiếu.
- Thiên Đế chí thượng!
Một lời hô trăm lời ứng, trăm lời ứng ngàn lời tụng, ngàn lời tụng mà vạn người lên tiếng, âm thanh chấn thiên liệt địa quanh quẩn ở trong tám phương thiên địa, càng tràn ngập sự điên cuồng mà hưng phấn.
Không có gì ngạc nhiên khi họ trở nên phấn khích như thế.
Quần tiên Triệt giáo , cô đơn sau tận chiến phong thần, thời gian vô tận trôi qua vẫn bị Xiểm giáo Linh Sơn chèn ép, hôm nay Diệp Hiên lấy uy lực của Thiên Đế đánh lui chủ nhân Linh Sơn - Đa Bảo Như Lai, điểm này đã đặt lên uy danh của Diệp Hiên Thiên Đế, càng sẽ dẫn dắt quần tiên Triệt giáo bọn họ ở trong tam giới một lần nữa quật khởi.
Mười đại yêu vương Bắc Câu Lô Châu, yêu vương bảy mươi hai động Hoa Quả Sơn, còn có đại thần thông giả tà ma hai đạo, còn có vô số đại yêu vương đang hưng phấn gầm nhẹ.
Bọn họ chính là thân yêu ma, ngay cả hung ma Đại La cảnh cũng không dám tùy ý xuất thế, chính là sợ Xiểm giáo cùng Linh Sơn trấn sát đối với bọn hắn, thời gian vô tận trôi qua có thể nói là ẩn nhẫn đến cực điểm.
Khi Diệp Hiên ngồi lên vị trí Thiên Đế, bọn họ từ bốn phương tám hướng chạy tới, chính là vì có thể quy vào môn hạ của Diệp Hiên, từ nay về sau có thể chân chính đi lại ở giữa Tam Giới, mà sẽ không bị các đại đạo thống hô đánh đánh giết giết.
Hiện tại, Linh Sơn - Đa Bảo Như Lai đều bị Diệp Hiên đánh lui, một màn này trực tiếp làm cho đại thần thông giả hai đạo hưng phấn đến cực điểm, bởi vì bọn họ biết, mình đến nương tựa vị Diệp Thiên Đế này chính là chuyện cực kỳ chính xác.
- Đa Bảo, để bổn đế xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.
Diệp Hiên ở giữa bầu trời hai tay chắp lưng, quanh thân nở rộ uy năng bá thiên tuyệt địa, khi hắn bước vào cảnh giới Đại La, trừ phi Chuẩn Thánh đích thân đến, nếu không Diệp Hiên sẽ không sợ hãi bất kỳ nhân vật nào, cho dù Đa Bảo Như Lai hắn là là chủ nhân Linh Sơn nhưng cũng không có ngoại lệ gì.
Lấy lực chứng đạo, cường giả muốn mạnh thì phải có cảnh giới vô địch, tuy rằng Diệp Hiên vừa mới bước vào con đường đường lấy lực chứng, giờ phút này tu vi bất quá chỉ là Đại La Tam trọng Thiên, nhưng trong lòng hắn có tự tin vô địch, nếu Đa Bảo Như Lai dám cùng hắn chiến đấu đẫm máu, hắn cũng không sợ hãi, cho dù liều mạng lấy thương đổi thương, cũng phải vận dụng Tru Thiên Thích phải giết Đa Bảo.
- Diệp Hiên, ngươi khinh người quá đáng!
Đa Bảo Như Lai ngồi xếp bằng trên kim liên, âm thanh từ bi đã không còn, khuôn mặt từ bi đều có chút vặn vẹo, hai tay hắn bấm phật quyết, giống như đang thi triển đại thuật phật môn nào đó, còn có vạn đạo phật đà thiền xướng ở hư không truyền đến, giống như sau một khắc sẽ nổi lên ra tay với Diệp Hiên.
- Ha ha!
Bỗng nhiên, không đợi hai người lần nữa ra tay, một tiếng cười điên cuồng chấn thiên động địa bất chợt truyền đến, cũng làm cho khí tức Đa Bảo Như Lai cứng lại, nhướng mày nhìn về phía đầu nguồn âm thanh.
Ầm ầm!
Thời không sụp đổ, hư không yên diệt, một hư ảnh kim quang đạp trời mà đến, Ngũ Sắc Thần Quang vạn pháp bất xâm tung hoành ở trong thiên địa, còn có khí tức hung lệ ngập trời từ từ nở rộ.
Khổng Tước Đại Minh Vương!
Con Khổng Tước đầu tiên từ lúc khai thiên tích địa tới nay, thiên phú Ngũ Sắc Thần Quang quét hết vạn pháp linh bảo, chính là tồn tại cực kỳ khủng bố dưới Chuẩn Thánh, cho dù Đa Bảo Như Lai cũng phải kiêng kỵ hắn ba phần.
- Đa Bảo lão nhi, Diệp huynh đệ ta hôm nay lên ngôi Thiên Đế, ngươi lại ở đây quấy rầy, chẳng lẽ không để Khổng Tuyên ta vào mắt sao?
Khổng Tuyên bá đạo lên tiếng, Ngũ Sắc Thần Quang nổ tung giữa trời cao, một đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Đa Bảo Như Lai, cũng làm cho sắc mặt Đa Bảo Như Lai đại biến, trong mắt hiện ra ý lui tránh.
Không phải nói Đa Bảo Như Lai sợ Khổng Tuyên, mà là Diệp Hiên đã làm cho hắn cảm nhận được áp lực thật lớn. Giờ phút này Khổng Tuyên lại đứng về phía Diệp Hiên, nếu hai người liên thủ vây công hắn, mặc dù hắn không có nguy cơ bị giết, nhưng cũng tuyệt đối phải chạy trối chết, vậy thì liền mất hết thể diện của Phật tổ tây phương hắn.
- Khổng đạo hữu, năm đó bổn đế thất hẹn với ngươi, cũng xin đừng trách.
Diệp Hiên chắp tay chào hỏi Khổng Tuyên.
- Ha ha!
Khổng Tuyên cất tiếng cười to, nói:.
- Diệp đạo hữu không cần nhiều lời, năm đó ngươi bất quá chỉ là La Thiên Kim Tiên, nhưng Khổng Tuyên ta làm thế nào cũng không ngờ, ba ngàn năm sau ngươi lại bước vào Đại La, hơn nữa tu vi còn tăng lên đến mức khủng bố như vậy, nói vậy thất ước cũng là bởi vì đang vào thời điểm đột phá quan trọng.
Khổng Tuyên nói xong lời này, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Đa Bảo Như Lai, vẻ tàn khốc hung lệ hiện ra.
- Đa Bảo lão nhi, là bổn tọa cùng Diệp Thiên Đế đánh ngươi chết ở đây, hay là ngươi tự mình về Tây Phương Linh Sơn?



Bạn cần đăng nhập để bình luận