Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2422: Đánh chó mù đường (2)

Chương 2422: Đánh chó mù đường (2)
'Vô Tâm Nhân' hiển nhiên đã mất đi kiên nhẫn, hắn lại lần nữa ngưng tụ đại thuật cấm kỵ, nhưng lúc này đây không chờ hắn xuất thủ, chuyện cực kỳ khủng bố xuất hiện!
Ầm ầm!
Vạn cổ vũ trụ, thiên uy khó lường, một khuôn mặt già thiên cái địa hiện ra, một đôi mắt vô tình mở ra trên bầu trời!
Ý chí vũ trụ Hỗn độn hàng lâm!
Oanh!
Một dãy tầng mây màu đỏ thẫm đang trải ra, một đạo lôi đình xích sắc trong tầng mây đang khiêu động lấp lóe, vỏn vẹn chỉ đạo lôi này xuất hiện, liền khiến phương thiên địa này nổ tung, diệt tuyệt hết thảy uy năng quả thực khiến thần hồn người ta cũng phải bị chấn vỡ.
Răng rắc!
Bỗng nhiên, một đạo lôi đình xích huyết từ trong tầng mây nhảy ra, hóa thành một luồng lôi mang kinh thiên bổ xuống 'Vô Tâm Nhân'.
- Ách a!
Đạo lôi đình xích huyết này hung hăng đánh vào cơ thể 'Vô Tâm Nhân', không nhìn thẳng tử quang cấm kỵ trên người, đánh toàn thân hắn đẫm máu, một luồng khói đen không ngừng bốc hơi, càng nương theo là giọng hắn đau khổ gầm thét.
Sống không bằng chết, thê lương rú thảm!
Vỏn vẹn 'Vô Tâm Nhân' thê thảm kêu rên, liền khiến Diệp Hiên tê cả da đầu, hiển nhiên lôi đình thần bí này khiến nhân vật cấm kỵ gặp đại kiếp không cách nào tưởng tượng.
- Đáng ghét!
Giọng 'Vô Tâm Nhân' căm hận gầm thét, hắn nhìn lên khuôn mặt trên bầu trời cùng xích huyết lôi vân, trong mắt có lấy vẻ không cam cùng sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể hóa thành vẻ bất đắc dĩ.
- Hôm nay coi như số ngươi gặp may, đừng để lại rơi vào trong tay của ta.
Ầm ầm!
'Vô Tâm Nhân' hận nhìn Diệp Hiên, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết ngưng tụ đại thuật cấm kỵ, như đem tu vi tự thân lại lần nữa áp chế, khí tức cả người đều phai mờ tới cực điểm, mà sau hóa thành một đạo hắc mang liền trốn vào trong hỗn độn tinh không.
Hiển nhiên, ý chí hỗn độn hàng lâm, khiến hắn không dám lưu lại, hắn muốn tìm một nơi có thể tránh né hỗn độn ý chí, như vậy mới có thể tránh miễn được tràng đại kiếp này.
- Muốn đi? Không dễ dàng như vậy!
Diệp Hiên âm lãnh cười một tiếng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, bởi cái gọi là đánh chó mù đường, khiến hắn căn bản không có khả năng bỏ qua người này.
Xoẹt!
Diệp Hiên bước ra một bước, cũng trốn vào trong hỗn độn tinh không, càng là lấy tốc độ cực nhanh truy đuổi 'Vô Tâm Nhân'.
- Sư tôn?
- Tiên sinh?
Bọn người Cực Tình Chủ Nhân ở ngoài xa trăm triệu vạn dặm, giờ khắc này lần lượt kinh hô, chỉ là Diệp Hiên đã trốn vào tinh không không thấy, bọn hắn muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
...
Cái gì gọi là đánh chó mù đường?
Cái gì gọi là bỏ đá xuống giếng?
Tình cảnh Diệp Hiên lúc này đầy đủ nói rõ hàm ý của hai câu này!
Nhân vật cấm kỵ đi ra từ Vận Mệnh Trường Hà, giờ khắc này đang điên cuồng bỏ chạy trong tinh không vũ trụ, lôi vân xích huyết truy đuổi sau lưng hắn, thỉnh thoảng hạ xuống một đạo lôi đình đáng sợ, không ngừng nhắm đánh lên người hắn.
Thảm!
Thê thảm!
Cũng không biết lôi vân này là lực lượng gì, căn bản không nhìn tử quang trên người nhân vật cấm kỵ, mỗi một lần nhắm đánh đều khiến hắn máu tươi bắn tung tóe, càng nương theo lấy tiếng 'Vô Tâm Nhân' thê lương gầm thét.
Vốn dĩ, hắn đi ra từ Vận Mệnh Trường Hà, hẳn là mau chóng ẩn núp đi, càng không nên nở rộ uy năng cấm kỵ giết Diệp Hiên.
Hiện tại hắn không chỉ không thể giết được Diệp Hiên, ngược lại còn dẫn tới ý chí hỗn độn hàng lâm, đánh xuống tử kiếp đáng sợ cho hắn.
Nếu như lôi vân xích huyết một mực truy sát, cho dù hắn không chết thì kết quả cũng rơi vào trọng thương.
Hơn nữa!
Diệp Hiên còn đang bỏ đá xuống giếng, hắn điên cuồng đuổi giết nhân vật cấm kỵ này, các loại đại thuật cấm kỵ đang không ngừng đánh về hướng hắn, phối hợp với lôi kiếp nạnvân xích huyết hạ xuống, thật có thể nói là đẩy nhân vật cấm kỵ này vào đường cùng.
- Ngươi thật hèn hạ!
Nhân vật cấm kỵ đi ra từ Vận Mệnh Trường Hà đang phẫn nộ rống to, điên cuồng bỏ chạy vào sâu vũ trụ, nội tâm càng là hận không thể đem Diệp Hiên nghiền xương thành tro.
- Xem ngươi có thể chạy trốn tới đâu!
Diệp Hiên âm độc nhe răng cười, hắn cũng không quan tâm đối phương mắng hắn như thế nào, bởi đây chính là một cơ hội ngàn năm một thuở.
Kiếp vân đỏ thẫm, bỏ chạy vào tinh không!
Nhân vật cấm kỵ đi ra từ Vận Mệnh Trường Hà gặp đại kiếp, càng nương theo là Diệp Hiên điên cuồng đuổi giết ở phía sau, có thể nói vừa xuất thế liền uất ức đến cực điểm.
Một tên Diệp Hiên hắn cũng không để ý, điều khiến hắn thật sự cảm thấy kiêng kị là kiếp vân đang truy đuổi, kiếp nạn này nhằm vào tử lực cấm kỵ trên người hắn, khiến hắn căn bản không có biện pháp ngăn chặn.
Răng rắc!
Một dòng huyết lệ thủy dũng nhắm đánh trên người hắn, càng khiến cho nhân vật cấm kỵ kêu lên một tiếng đau đớn, tử quang vờn quanh người cũng bắt đầu vỡ vụn.
Oanh!
Diệp Hiên bỏ đá xuống giếng, thật có thể nói là đánh chó mù đường, phất tay đánh ra các loại đại thuật ngoan độc, càng là khiến nhân vật cấm kỵ này chật vật ngăn chặn.
Trốn!
Nhân vật cấm kỵ đi ra từ Vận Mệnh Trường Hà điên cuồng bỏ chạy, tốc độ của hắn quả thực có thể xưng là di thiên hoán địa, không biết bao nhiêu thần tinh sóng lớn hóa thành tro bụi sau lưng hắn.
Xoẹt!
Diệp Hiên điên cuồng đuổi giết, căn bản không có dự định bỏ qua cho đối phương, nói cho cùng đây là cơ hội tốt quá mức hiếm thấy, nếu có thể trấn áp nhân vật cấm kỵ này, hắn chắc chắn có thể có được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Thời gian đang trôi qua, tinh không đang bạo động, Diệp Hiên không ngừng truy sát nhân vật cấm kỵ, hai người cũng dần dần tiến vào chỗ sâu vũ trụ hỗn độn, tinh thần quanh mình cơ hồ không còn thấy, các loại pháp tắc dần dần ít đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận