Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 395 - Công phu sư tử ngoặm



Chương 395 - Công phu sư tử ngoặm




Diệp Hiên vừa dứt lời, quần tiên lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Diệp Hiên như nhìn người điên, ngay cả nhân vật như Ngọc Đế đều phải trầm mặt xuống, đôi mắt lặng yên xẹt qua một tia sát cơ.
Không trách quần tiên và Ngọc Đế có bộ dáng như thế, phải biết rằng Bàn Đào chín ngàn năm, dù là Ngọc Đế Vương Mẫu cũng không thể dùng, chỉ có thịnh hội Bàn Đào chín ngàn năm một lần, Ngọc Đế Vương Mẫu cùng Đại La Kim Tiên tam giới mới có thể có may mắn ăn được một quả.
Còn những tiên nhân khác, La Thiên Kim Tiên có thể ăn được một quả Bàn Đào sáu ngàn năm, Thái Ất Kim Tiên có thể ăn được Bàn Đào ba ngàn năm, từ vạn cổ tới nay, đây chính là quy củ của thịnh hội Bàn Đào.
Còn cửu chuyển Đại La Kim Đan, đây chính là thần bảo trấn cung trong Đâu Suất cung, có thể đề thăng một đại cảnh giới cho tiên nhân, Ngọc Đế cũng không có quyền lợi ban thưởng.
- Khanh gia nói đùa rồi, hai thánh vật này dù là trẫm cũng không có quyền ban cho ngươi, hay là khanh gia đổi sang một loại tiên đan khác đi.
Ngọc Đế cực lực áp chế lửa giận trong lòng, giả vờ bất đắc dĩ nói.
Đối với lời từ chối uyển chuyển của Ngọc Đế, Diệp Hiên sớm đã dự liệu được, hắn lạnh mặt nói:
- Năm đó Dương Tiễn lấn ta tu vi nhỏ yếu, nếu không phải bần đạo có thần thông tạm được, sớm đã bị hắn đánh hồn phi phách tán mà chết.
- Lẽ nào Ngọc Đế quên, năm đó bần đạo là đại biểu Thiên Đình đấu cùng Dương Tiễn một trận, hiện tại thần chỉ đòi Ngọc Đế một ít bảo vật chữa thương lại cũng không được, Ngọc Đế không sợ làm lạnh lòng chúng tiên Thiên Đình?
Diệp Hiên thẳng thắn nói, lại cầm đại nghĩa đè người, lộ vẻ không hề sợ hãi.
- Bệ hạ, Diệp Chân Quân nói có lý, cũng xin bệ hạ ban thưởng Bàn Đào kim đan.
Bỗng nhiên, giữa lúc quần tiên yên lặng không tiếng động, chợt có một vị tiên nhân người mặc kim bào đi ra từ trong đám người, đầu tiên là thiện ý mỉm cười với Diệp Hiên, sau đó lại cúi đầu trước Ngọc Đế.
Thái Ất Kim Tiên - Triệu Công Minh, một trong tam tiên Phúc Lộc Thọ, vốn là môn đồ Triệt Giáo, ở trận chiến phong thần kia đã thân tử đạo tiêu, cho đến khi chân linh được Phong Thần Bảng sắc phong làm Tài Thần, tu vi trọn đời không được đề thăng.
Theo lý mà nói, Phong Thần Bảng ở trong tay Ngọc Đế, mệnh của Triệu Công Minh này cũng bị chưởng khống ở trong tay Ngọc Đế, nhưng hôm nay quần tiên đều không lên tiếng, vậy mà vị Triệu Công Minh này lại đứng ở phía Diệp Hiên, điều này cũng làm cho quần tiên hơi biến sắc, không biết Triệu Công Minh này đang muốn làm cái gì.
- Cũng xin bệ hạ ban thưởng Bàn Đào kim đan, đừng để làm lạnh lòng chúng tiên.
Bỗng nhiên, hơn mười vị tiên gia khác từ trong đám người ra, tất cả đều chính là tiên nhân Triệt Giáo nhất mạch, lúc này đều đang nói thay cho Diệp Hiên, điều này cũng làm cho bầu không khí tại Lăng Tiêu điện bắt đầu trở nên quỷ dị.
Lúc này tiên nhân Xiển Giáo nhất mạch cũng trở nên hoảng loạn, khí tức Ngọc Đế đều có chút hỗn loạn, nếu như chỉ là một Triệu Công Minh, Ngọc Đế còn sẽ không suy nghĩ nhiều gì, khi tiên nhân Triệt Giáo đều nhất trí, vấn đề này liền lớn.
Phải biết rằng trận chiến phong thần chính là trận chiến tranh giữa hai giáo đạo thống Xiển Triệt, ở trận chiến cuối cùng Thông Thiên Giáo Chủ bố trí xuống Tru Tiên Kiếm Trận cùng Vạn Tiên Trận, lại bị bốn đại Thánh nhân cùng nhau phá tan.
Xiển Giáo đại hưng, Triệt Giáo cô đơn, Thông Thiên Giáo Chủ nản lòng thoái chí trở về Bích Du cung từ đó không hề xuất thế, mà môn hạ đệ tử của hắn chết thì chết, phong thần thì phong thần, có thể nói đại thế đã mất.
Nhưng năm đó Triệt Giáo chính là nhân vật cực kỳ khủng bố, càng là được xưng hữu giáo vô loại, vạn tiên đến chầu.
Triệt Giáo đã yên lặng mấy vạn năm, bọn họ không tranh không đoạt, một mạch bị Xiển Giáo gắt gao đè nặng, vậy mà hôm nay ở trong Thiên Đình, những tiên nhân Triệt Giáo bọn họ lại cùng nhau vì Diệp Hiên mà lên tiếng, ngụ ý trong này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao đám người Triệu Công Minh lại muốn trợ giúp hắn, chỉ là chuyện đã đi đến một bước này, hắn cũng thuận theo tự nhiên, nhìn xem Ngọc Đế sẽ lựa chọn ra sao.
Ngọc Đế, cộng chủ tam giới, lúc này sắc mặt âm tình bất định, hiển nhiên trong lòng đang tính toán.
Bàn Đào chín ngàn năm cùng cửu chuyển Đại La Kim Đan căn bản là không thể ban tặng cho Diệp Hiên, thế nhưng tiên nhân Triệt Giáo đã lên tiếng, điều này không khỏi làm cho Ngọc Đế coi trọng, huống hồ cái tên Diệp Hiên này cũng không phải kẻ vớ vẩn, nếu như xử lý không tốt, Thiên Đình nhất định sẽ phải xảy ra rung chuyển, hắn tuyệt đối không muốn thấy chuyện này xảy ra.
- Chư vị tiên gia nói rất phải, Diệp khanh gia là trọng thần Thiên Đình ta, trẫm đương nhiên sẽ không ngồi nhìn Diệp khanh gia tổn thương nặng mà không quản được, chỉ là Bàn Đào, kim đan là chí bảo Thiên Đình, trẫm cùng Vương Mẫu cần thương lượng một phen mới có thể định đoạt tiếp.
Ngọc Đế uy nghiêm lên tiếng sau đó đứng dậy khỏi đế vị, hiển nhiên chuyện này nhất định phải thương nghị một phen cùng Vương Mẫu, người chưởng quản vườn Bàn Đào.
...
Thánh địa Dao Trì.
Số lượng lớn tiên nữ bị cho lui, sắc mặt Ngọc Đế âm trầm, Vương Mẫu nhíu chặt mày ngài, hai người không nói gì với nhau, cũng để cho bầu không khí trong Dao Trì thánh địa hơi lộ ra kiềm nén.
- Bệ hạ, cái tên Diệp Hiên này đến cùng có lai lịch gì, vì sao bệ hạ lại ẩn nhẫn đối với hắn như thế?
Dung nhan Vương Mẫu trong trẻo lạnh lùng, nghi hoặc không hiểu nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận