Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 387 - Người cực ác



Chương 387 - Người cực ác




Cửu Hoa sơn.
Lê Giang Lưu bị bóng đêm che lấp, hắn thận trọng đi đường, hắn trốn ở trong bụi cỏ rậm rạp tránh né tu tiên giả bay qua phía trên đỉnh đầu mình.
Là con người ai cũng không muốn chết, ngay cả là Lê Giang Lưu cũng không ngoại lệ.
Lê Giang Lưu không chỉ có không muốn chết, hắn còn muốn sống thật tốt, bởi vì hắn biết, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mà Diệp Hiên giao cho hắn, hắn mới có thể chân chính mở ra một đoạn tân sinh khác.
Lúc mà Ân Thải Nhi đâm vào trái tim hắn, Lê Giang Lưu ngày xưa cũng đã chết rồi, trong lòng hắn bây giờ chỉ có vô tận không cam, còn có sự tức giận không thể nào áp xuống.
Chỉ là đoạn đường này hắn đi tới, đều một mạch nằm trong do dự và giãy dụa, hắn có thể giết bất kỳ kẻ nào, nhưng duy chỉ có đối với Ân Thải Nhi là hắn lại không ra tay được.
Lúc mà Ân Thải Nhi đâm vào trái tim hắn, vào lúc đó hắn hoàn toàn có thể giết chết nữ tử này, chỉ là hắn thật sự không thể nào ra tay, sau cùng cũng chỉ có thể buồn bã bỏ chạy.
Mơ màng, do dự một lúc lâu, Lê Giang Lưu cực kỳ quấn quýt, nhưng vẫn đi tới Cửu Hoa sơn, nhưng sau khi hắn gặp lại nữ tử này, lúc đó cũng có thể để cho hắn đưa ra quyết đoán sau cùng.
Nên đối mặt chung quy vẫn phải đối mặt, Lê Giang Lưu biết mình không thể trốn tránh, trong cơ thể hắn chỉ còn một có đạo thiên tiên lực, đây cũng là thứ mà Diệp Hiên ban tặng cho hắn.
Trên Cửu Hoa sơn, tất cả đều là đệ tử nội môn, từng người đều có riêng cho mình một tòa động phủ độc lập, bọn họ cũng là nội tình của Cửu Hoa tiên tông.
Những động phủ này đều được xây dựng ở giữa sườn núi, phóng tầm mắt nhìn tới, từng động phủ nối thành một mảnh gần nhau, Lê Giang Lưu như Ly Miêu chợt xuất hiện trong một tòa động phủ nào đó, theo một tiếng kêu rên truyền đến, Lê Giang Lưu nhanh chóng xuất hiện, tiếp tục tiềm hành đến động phủ tiếp theo.
Lê Giang Lưu chẳng bao giờ giết qua ai, đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng có thể là hắn trời sinh ra là để giết người, khi hắn tự tay làm thịt một vị sư huynh đã từng trào phúng khi dễ qua hắn, tâm thần hắn cũng không hề có nửa điểm rung chuyển.
Phốc phốc phốc.
Một thanh linh đao, hàn quang lạnh lùng, đầu một nữ đệ tử Cửu Hoa tiên tông lìa khỏi cổ, hai mắt lúc sắp chết đều trợn to ngạc nhiên không cam lòng nhìn về phía Lê Giang Lưu, nhưng Lê Giang Lưu cũng không bất cứ ba động gì, trong lòng ngược lại còn có một loại cảm giác sảng khoái.
- Đây chính là cảm giác giết người sao?
Nhìn thi thể dưới chân dần dần lạnh lẽo cứng ngắc, Lê Giang Lưu lẩm bẩm tự nói, trong đôi mắt lại có một tia say mê, giống như đang cảm thụ được thứ gì đó.
Bước chậm rời khỏi, không có một gợn sóng.
Khi mà giết người trở thành một loại bản năng, khi mà giết người trở thành một loại buông thả khác, thì lúc này đây, Lê Giang Lưu đã đang xảy ra thay đổi cực đáng sợ.
Mà loại thay đổi này không phải ở trên tu vi mà là trên tinh thần, trên người hắn càng mơ hồ có một cái bóng của Hoàng bàn tử, mà đây chính là loại người cực ác mà Diệp Hiên mong muốn.
Tội ác tày trời, không từ thủ đoạn, Diệp Hiên cần người như thế, bởi vì người tài giỏi như thế có thể sống lâu dài, để cho hắn sử dụng.
Lê Giang Lưu như bóng đêm tiềm hành ở giữa động phủ đệ tử nội môn, mỗi một chỗ hắn đi qua đều sẽ có một người hắn đã từng quen biết chết thảm ở trong tay hắn.
Sự lương thiện đã dần dần không còn, một loại khí tức thâm độc tàn nhẫn đanh dâng lên quanh người hắn, cho đến hắn cả người dính đầy máu tươi, hắn đi ra từ sau một tòa động phủ, hắn cũng đã trở nên âm trầm không tiếng động.
- Ân Thải Nhi, để ngươi và ta có một kết thúc sau cùng đi.
Lê Giang Lưu nhìn Cửu Hoa đại điện trong đỉnh núi phía xa, hắn hóa thành một cái bóng đi đến phía đỉnh núi.
Ngọn đèn cháy chập chờn, trong phòng tân hồn.
Ân Thải Nhi thân là nữ nhi Cửu Hoa Huyền Tiên, địa vị ở Cửu Hoa tiên tông tự nhiên không cần phải nói, mà Yến Vân Phi thân là đại đệ tử cấp cao nhất của Cửu Hoa tiên tông, thân phận càng là tôn quý hiển hách.
Hôm nay là ngày đại hôn của hai người, chính là thời điểm tốt khắc giá trị thiên kim, động phòng hoa chúc điên long đảo phượng cũng là chuyện nam nữ thích làm nhất.
Chỉ là Lê Giang Lưu bỗng dưng xuất hiện phá hư một khắc này. Sắc mặt Yến Vân Phi vô cùng nhợt nhạt, đang khoanh chân trên giường vận công chữa thương, Ân Thải Nhi thì liên tục lau mồ hôi trên trán cho Yến Vân Phi, dung nhan xinh đẹp càng không nỡ nhìn người yêu chịu đau đớn.
- Hô!
Một ngụm trọc khí được phun ra, Yến Vân Phi chậm rãi mở mắt, âm trầm nói:
- Tu vi của tên phế vật này thật mạnh, ta thiếu chút xíu nữa đã chết ở trong tay của hắn rồi.
- Vân Phi sư huynh, tim của hắn bị Thải Nhi đâm xuyên qua, căn bản là sống không lâu được, còn có phụ thân đang mang theo các trưởng lão môn hạ đi tìm xác hắn, chàng đừng tức giận nữa.
Ân Thải Nhi ôn nhu khuyên can.
Có kiều thê ở bên, Yến Vân Phi cảm thấy ấm áp, hắn ôm Ân Thải Nhi vào lòng, hơi áy náy nói:
- Hôm nay vốn là ngày động phòng hoa chúc của ta và nàng, vậy mà ta lại để bản thân bị trọng thương, Thải Nhi thật sự là khổ cho nàng rồi.
Ân Thải Nhi hạnh phúc tựa vào lòng Yến Vân Phi, ngón tay thon thon vẽ các vòng tròn trên lồng ngực hắn, ôn nhu nói:
- Vân Phi sư huynh, chàng không nên nói như vậy, chỉ cần chàng có thể làm bạn ở bên cạnh Thải Nhi, Thải Nhi đã cảm thấy đủ rồi.
Ba ba ba.
Bỗng nhiên, một tiếng vỗ tay truyền đến, điều này cũng làm cho sắc mặt hai phu thê đại biến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận