Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1568: Kim thiền thoát xác

Chương 1568: Kim thiền thoát xác
Đợi hắn tìm được biện pháp có thể tiêu diệt được Cái Thiên Nguyên, đến lúc đó tự nhiên sẽ muốn lấy tính mệnh lão gia hỏa này.
Ngay tại lúc đó, Diệp Hiên cũng không có lãng phí thời gian, hắn nuốt chưởng huyết hồn tinh khí Bá Thiên Tôn Giả, điều này cũng khiến cho hắn luyện hóa ra ba phần nguyên khí tinh thuần, trợ giúp hắn đi vào Đại Thánh Vương cảnh.
- Diệp Hiên, không bằng ngươi và ta làm một giao dịch như thế nào, ngươi thả ta ra ngoài, ta có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngươi, cũng có thể cho ngươi bất kỳ vật gì ngươi muốn.
Cái Thiên Nguyên suy yếu mở miệng, đem tư thái bản thân hạ xuống thấp.
Có thể nói Cái Thiên Nguyên là dời tảng đá nện lên chân của mình, hắn vốn muốn cùng Diệp Hiên ngọc thạch câu phần, không nghĩ tới ngược lại lại bị Diệp Hiên cầm tù bên trong thức hải, hiện tại không thể tiến thối.
Đáng tiếc, Diệp Hiên căn bản không có phản ứng Cái Thiên Nguyên, càng không có khả năng thả tàn hồn hắn ra ngoài, nếu để cho gia hỏa này tìm được nhục thân nguyên niên, đến lúc đó điều đầu tiên hắn muốn là giết mình, Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không cho Cái Thiên Nguyên cơ hội này.
Trong động phủ.
Diệp Hiên không để ý tới Cái Thiên Nguyên đang líu lo không ngừng trong thức hải của hắn, mà là đứng dậy đi vào sâu trong động phủ, chỉ thấy tại phần cuối động phủ, toàn thân Yêu Nguyệt Dạ nhuốm máu, bị xiềng xích thời không buộc chặt vào một cái cọc gỗ, giờ phút này hư nhược khẽ ngâm.
Ba!
- Ách!
Một cây thần tiên hiện ra trong tay Diệp Hiên, một bóng roi tàn nhẫn quất vào người Yêu Nguyệt Dạ, lập tức khiến Yêu Nguyệt Dạ từ trong suy yếu bừng tỉnh, trong miệng cũng truyền tới một tiếng kêu đau.
- Yêu huynh, cái mùi vị thần tiên này như thế nào a?
Diệp Hiên tay cầm thần tiên, trên mặt nhe răng cười một nụ cười tàn khốc, âm trầm hỏi ý Yêu Nguyệt Dạ nói.
- Diệp Hiên, ta sẽ không nói cho ngươi chú ngữ, ta khuyên ngươi tốt nhất thả ta ra, nếu để cho người của Vạn Linh thiên điện biết ngươi cầm tù ta, ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Mặt mũi Yêu Nguyệt Dạ tràn đầy phẫn hận, lên tiếng uy hiếp Diệp Hiên nói.
Ba ba ba!
Thần tiên hoành không, tiên huyết bay ra, vô số bóng roi quất vào người Yêu Nguyệt Dạ, lượng lớn tiên huyết không ngừng rơi xuống mặt đất, quả thực khiến Yêu Nguyệt Dạ đau đến không muốn sống.
Roi này tên là Đả Thần Tiên, chính là một loại đả thương hồn phách linh binh người khác, mỗi một roi rơi xuống đều có thể tạo thành đau đớn không cách nào tưởng tượng cho người ta.
- Dừng tay, dừng tay!
Yêu Nguyệt Dạ thống khổ gào thét.
- Chậc chậc chậc!
Diệp Hiên nhếch miệng nói:
- Yêu huynh, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nói ra chú ngữ mở Càn Khôn Đại cho ta, ngươi cũng không cần gặp nhiều thống khổ như vậy ngươi nói xem đúng hay không?
Diệp Hiên đem Yêu Nguyệt Dạ đưa đến nơi này, không chỉ có phong cấm tu vi một thân của hắn, còn cướp đoạt Càn Khôn Đại của Yêu Nguyệt Dạ, chỉ là Diệp Hiên mở không ra, cho nên mới mỗi ngày quất roi truy vấn Yêu Nguyệt Dạ nói ra chú ngữ mở Càn Khôn Đại.
Đệ cửu linh tử Vạn Linh phân điện a, chỉ sợ bên trong Càn Khôn Đại có bảo vật không cách nào tưởng tượng, Diệp Hiên tự nhiên không có khả năng bỏ qua, cho nên mới ngày đêm quất hắn, hi vọng ép hỏi ra chú ngữ mở Càn Khôn Đại.
- Diệp Hiên, cũng không phải Yêu Nguyệt Dạ ta coi trọng những vật ngoài thân, ta chỉ sợ nói ra chú ngữ mở Càn Khôn Đại cho ngươi, sau một khắc ngươi liền muốn tính mạng của ta a.
Yêu Nguyệt Dạ suy yếu tự giễu nói.
Yêu Nguyệt Dạ xem như nhìn thấu Diệp Hiên, chỉ cần mình không còn bất cứ giá trị lợi dụng gì với Diệp Hiên, đối phương nhất định sẽ lấy tính mệnh hắn.
Cho nên cho dù Diệp Hiên tra tấn, Yêu Nguyệt Dạ cũng sẽ không đem chú ngữ nói cho Diệp Hiên, bởi vì hắn còn không muốn chết.
- Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?
Diệp Hiên âm độc cười một tiếng, mặc dù hắn cảm thấy rất hứng thú với bảo vật trong Càn Khôn Đại, nhưng đây hắn đối với tu vi một thân Yêu Nguyệt Dạ cũng xem trọng.
- Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?
Yêu Nguyệt Dạ sợ hãi, một cảm giác nguy cơ tử vong cực lớn đập vào mặt hắn, hắn dám vạn phần khẳng định Diệp Hiên đang động sát tâm với hắn.
- Giữ lại ngươi cũng không có tác dụng gì, vậy không bằng liền làm thịt ngươi đi.
Diệp Hiên sâm nhiên cười một tiếng, một luồng tịch diệt chi lực hiện ra, hiển nhiên sau một khắc liền muốn lấy tính mệnh Yêu Nguyệt Dạ.
- Không, ngươi không thể giết ta, Diệp huynh tha mạng, tha mạng a.
Yêu Nguyệt Dạ sợ hãi mở miệng, bị hù sắc mặt trở nên trắng bệch, đau khổ khẩn cầu Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, lưu hắn một mạng, cái này đối với ngươi có tác dụng lớn.
Bỗng nhiên, không đợi Diệp Hiên xuất thủ, giọng nói Cái Thiên Nguyên bên trong não hải Diệp Hiên vang lên, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên khẽ chau mày.
- Cái Thiên Nguyên, tự thân ngươi cũng khó khăn bảo đảm, ngươi còn nghĩ xin tha cho hắn?
Diệp Hiên cười lạnh liên tục.
- Nực cười, ta làm sao lại xin tha cho hắn, ta chỉ là không muốn ngươi chết nhanh như vậy mà thôi, nếu ngươi chết rồi, chỉ sợ ta cũng không sống được.
Cái Thiên Nguyên chế giễu lại nói.
- Có ý gì?
Diệp Hiên nao nao.
- Lúc đầu ta cho là ngươi rất thông minh, không nghĩ tới giờ phút này lại hồ đồ như vậy.
Cái Thiên Nguyên âm lãnh lên tiếng nói:
- Ngươi không nên quên, Vạn Linh phân điện sảy ra chuyện là ngươi thiết kế, hiện tại toàn bộ Vạn Linh phân điện đều tổn thất nặng nề, tất nhiên sẽ kinh động người ở chủ điện đến đây thẩm tra. Nếu tiểu tử này chết rồi, ngươi liền sẽ trở thành mục tiêu bị hoài nghi nhất, đến lúc đó ngươi có kết cục gì chính ngươi suy nghĩ thật kỹ.
- Nhưng nếu là ta không giết hắn, hắn cũng sẽ nói ra chân tướng, đến lúc đó ta vẫn sẽ đối mặt với lửa giận của Vạn Linh thiên điện.
Diệp Hiên âm trầm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận