Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 220 - Giang khổ sắp tới (2)



Chương 220 - Giang khổ sắp tới (2)




- Tuyệt tiên đại ca, ngài quả nhiên còn sống.
Diệp Lăng Thiên sợ run hét to hơn, sắc mặt kích động tới cực điểm.
Ông!
Hư không chập chờn, rung động khuếch tán, một bóng dáng cao lớn hiển hóa trên trời cao, thân thể của hắn mông lung mà hư huyễn, còn có một mảnh quang mang không nói rõ được cũng không tả rõ được từ từ nở rộ ở quanh người hắn, mang đến một loại cảm giác con đường Chí Giản.
- Nhân sinh có tám Khổ: Tham sân si, oán ghét hội, yêu biệt ly, cầu không được.... lòng ngươi có nộ oán không cam, bị danh tiếng của chính mình cản trở, đã rơi vào bàng môn tả, ngươi sao phải khổ vậy chứ?
Vũ Tuyệt Tiên tự nhiên thở dài.
- Tuyệt tiên đại ca, ta....
Sắc mặt Diệp Lăng Thiên tái nhợt, thân thể đều khẽ run.
- Ta hiểu ý đồ ngươi đến đây, nhưng ta đã không còn nhiễm phàm trần, chuyện thế gian cũng không có quan hệ gì với ta, ngươi đi đi.
Vũ Tuyệt Tiên ngồi trong hư không, trong cơ thể còn có võ lôi âm đang vang lên.
- Võ lôi âm, phá pháp thiên địa?
- Lẽ nào... Lẽ nào tuyệt tiên đại ca… rốt cục đột phá gông cùm xiềng xích thiên địa, bước vào con đường kim đan?
Diệp Lăng Thiên hoảng sợ lên tiếng.
Trên tiên thiên được xưng là Lục Địa Thần Tiên, tuổi thọ có thể đạt tới ba trăm năm, đây chỉ là thuyết pháp thế nhân.
Nhưng ở trong mắt đám người Diệp Lăng Thiên, đó lại là Lục Địa Thần Tiên kỳ, kỳ thực cũng gọi là Trúc Cơ Kỳ, chỉ là bọn họ không có linh khí có thể thu nạp, cả đời cũng chỉ có thể dừng bước không tiến lên.
Mà trên trúc cơ, chính là Kim Đan cảnh, mà trăm năm trước Vũ Tuyệt Tiên đã sớm bước vào kỳ này, mà trăm năm sau, hôm nay, trong cơ thể Vũ Tuyệt Tiên lại xảy ra võ lôi âm, chẳng lẽ kim đan đã đại thành?
- Kim Đan cảnh?
Vũ Tuyệt Tiên nỉ non lên tiếng, mà sau đó lại chậm rãi lắc đầu nói:
- Ngươi sai, thế giới này không còn linh khí, ta nào có thể chân chính trở thành tu tiên giả? Tuy nhiên Vũ Tuyệt Tiên ta tu luyện trăm năm, mặc dù linh khí thiên địa không còn, Tiên Lộ đã tuyệt, nhưng ta lại đi ra con đường mà người trước không đi ra khỏi, mà con đường của ta chính là lấy võ nhập, chỉ tu tự mình, bất kính thiên địa.
Theo những gì Vũ Tuyệt Tiên nói ra, Diệp Lăng Thiên kinh ngạc xuất thần, cũng chỉ có kỳ tài khoáng thế như Vũ Tuyệt Tiên này mới có thể không bị thiên địa trói buộc, đi ra một con đường của riêng mình.
Cái thế gian này luôn là có một nhóm nhỏ người như vậy, bọn họ trời sinh bất phàm, có đại nghị lực đại trí tuệ, bọn họ không tin thiên mệnh, chỉ tin chính mình, mà Vũ Tuyệt Tiên chính là một người như vậy.
- Tuyệt tiên đại ca, ngài còn nhớ rõ không, một thân tu vi võ của ta đây, tất cả đều chính là ngài truyền thụ, mà trăm năm trước ngài ngài vô địch với thiên hạ, thế gian càng không có người là ngài địch, nhưng trăm năm sau, thế nhân đều đã quên tên họ của ngài, lẽ nào ngài thật cam tâm sao?
Diệp Lăng Thiên sợ run lên tiếng, cũng không định cứ rời khỏi như vậy.
- Hư danh thế gian đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là phù vân, mà cái vị bạn cũ phương tây kia, lúc đó chẳng phải vẫn luôn ngủ đông ở trong Thánh Điện, trăm năm chưa từng xuất thế.
- Cái gọi là phàm trần, lại không có địch thủ, một mình mang hư danh bước vào trần thế, đây cũng không phải là điều ta mong muốn.
Vũ Tuyệt Tiên không có một gợn sóng.
Một cây trâm cài đầu xuất hiện ở trong tay Diệp Lăng Thiên, thuận tay ném tới Vũ Tuyệt Tiên, Diệp Lăng Thiên sợ run nói:
- Tuyệt tiên đại ca, còn nhớ rõ cây trâm cài đầu này không?
Trâm cài đầu đã ố vàng, chẳng qua chỉ là một thứ phàm vật, nhưng lại làm cho khí tức Vũ Tuyệt Tiên cứng lại, bởi vì cây trâm cài đầu trong tay hắn, chính là món quà năm đó hắn tự mình tặng cho một vị nữ tử, mà nữ tử này chính là tỷ tỷ của Diệp Lăng Thiên, càng là thê tử hắn trước đó.
- Năm đó ngươi vì truy tìm con đường thông thiên, chém thân tình, tuyệt lục dục, để cho tỷ tỷ ta với cách thế trong đau thương, ngươi còn nhớ rõ người ấy không?
Diệp Lăng Thiên run rẩy nhỏ bé lên tiếng.
Vũ Tuyệt Tiên khẽ run, hư không xung quanh bị nặng nề nổ vang, hắn gắt gao nhìn chằm chằm cây trâm cài đầu trong tay đối phương, mà sau đó lại chậm rãi nhắm mắt, nói:
- Diệp Lăng Thiên, ngươi đây là đang buộc ta xuống núi sao?
- Không sai, ta đang buộc huynh, nhưng ta chẳng bao giờ hận qua huynh, bởi vì là huynh mang ta đến trên con đường võ này, ta ở cái thế gian này cũng chỉ có ngươi một thân nhân như vậy, nhưng ta không cam lòng, ta không cam lòng bị một ít tiểu bối hậu thế giẫm xuống ở dưới chân, ta muốn để cho thế nhân biết, mặc dù Diệp Lăng Thiên ta bại, nhưng đại ca của ta, trượng phu của tỷ tỷ ta, hắn là đệ nhất cao thủ thiên hạ, hắn là Vũ Tuyệt Tiên bá thiên tuyệt địa kia.
- Càng là dám hô lên ở trăm năm trước, người đàn ông thiên địa không đường duy ta tuyệt tiên kia.
Diệp Lăng Thiên thê lương rống to hơn, cái âm thanh không cam cùng oán giận kia, càng làm cho hư không xung quanh bị ù ù rung động, chứng minh hắn kích động đến trình độ nào.
Vũ Tuyệt Tiên ngồi trong hư không, yên lặng nhìn chăm chú vào Diệp Lăng Thiên, hắn chậm rãi hít thở, lại từ từ phun ra, nắm thật chặc cây trâm cài đầu trong tay, một tia ưu thương xẹt qua đáy mắt hắn.
- Tiên nhi, Vũ đại ca cả đời này khiến cho nàng thua thiệt nhiều, hôm nay đệ đệ nàng cầm lấy cây trâm cài đầu này đi cầu xin ta, nàng bảo phải ta làm sao bây giờ?
Vũ Tuyệt Tiên nỉ non, cho đến khi qua hơn mười hơi thở hắn mới từ đứng dậy, bước chậm đi tới Diệp Lăng Thiên, âm thanh lạnh lùng nói:
- Diệp Lăng Thiên, nếu ngươi đã cố ý buộc ta, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, nhưng từ nay về sau, ngươi và ta lại vô tình phân đáng, nếu ngươi trở lại tìm ta, thì chỉ như ngọn núi này.
Ùng ùng!
Vũ Tuyệt Tiên hóa chưởng làm đao, một chưởng chém ra, đao mang một nghìn trượng này phá toái hư không, trực tiếp đem một ngọn núi hóa thành hai đoạn, ngọn núi gãy kia rơi xuống trong sơn cốc, càng vang lên một tiếng nổ động thiên.
Mà cảnh tượng khủng bố này càng làm cho Diệp Lăng Thiên dại ra trên mặt đất, thật lâu không có phục hồi tinh thần lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận