Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 499 - Quét ngang cổ kim không địch thủ, nhìn khắp bát hoang ai là địch? (2)



Chương 499 - Quét ngang cổ kim không địch thủ, nhìn khắp bát hoang ai là địch? (2)




Nhân gian giới, chính là căn cơ của Diệp Hiên, càng là chốn cũ của hắn, cũng là bí mật lớn nhất của hắn, toàn bộ sinh linh Địa Tiên Giới đều cho rằng hắn chính là Đại La Kim Tiên chuyển thế, cho nên lai lịch của hắn mới không có bị ghi chép ở trong Thiên thư, Địa thư.
Diệp Hiên không biết Dương Tiễn như thế nào lại có thể đi tới nhân gian giới tìm hắn, nhưng không cần đi đoán, Diệp Hiên cũng có thể nghĩ ra, chuyện này nhất định do Nguyên Linh âm mưu, bởi vì chỉ có Nguyên Linh mới biết mình tới từ nhân gian giới.
- Dương Tiễn, ngươi thật đúng là muốn chết.
Đôi mắt Diệp Hiên trở nên lạnh lùng, một nụ cười âm độc câu ra trên khóe miệng, đôi mắt ngưng đọng sát cơ.
Ầm!
Diệp Hiên cũng không giữ lại, khí tức bị che giấu lúc đầu bộc phát, làm cho nghìn vạn dặm bầu trời đong đưa, hư không vô tận tê liệt, phi thẳng đến vị trí của Dương Tiễn.
Truyện cười!
Ngày xưa khi tu vi Diệp Hiên còn là Thái Ất Huyền Tiên đều không sợ Dương Tiễn hắn, hôm nay hắn đã tấn thăng La Thiên Kim Tiên sơ kỳ, Diệp Hiên càng sẽ không sợ người này.
Nếu Dương Tiễn dám đi tới nhân gian giới để tìm hắn, vậy Diệp Hiên hắn sẽ làm cho phế vật Dương Tiễn này chết không có chỗ chôn.
Cũng trong lúc đó, trên khoảng không thành phố Tô Hàng.
Dương Tiễn cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay, La Thiên Kim Quang quanh thân hơi nhộn nhạo, thời không xung quanh đều giống như bởi vì Dương Tiễn tồn tại mà trở nên vặn vẹo, càng làm cho bách tính thành phố Tô Hàng phía dưới đang sợ hãi run rẩy.
- Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì đây?
- Lẽ nào hôm nay chúng ta đều phải chết sao?
- Chết tiệt!
Phong thiên khốn địa, tuyệt diệt một phương, khi thành phố Tô Hàng bị La Thiên Kim Quang bao phủ, không ai có thể còn sống mà thoát khỏi nơi đây, số lượng lớn bách tính tuyệt vọng kêu than.
Trong trang viên, sắc mặt đám người Hoàng bàn tử tái nhợt, nhưng trong mắt bọn họ cũng không sợ hãi, càng nhìn lên bầu trời xa xa, bởi vì bọn họ vẫn luôn tin tưởng, Diệp Hiên nhất định sẽ xuất hiện.
Trên bầu trời, trong hư không.
Dương Tiễn thần uy lẫm lẫm, hắn bỗng nhiên nhìn lại phương bắc, giữa lúc đôi mắt khép mở xẹt qua một tia sáng lạnh, một nụ cười tàn khốc câu lên trên khóe miệng của hắn.
- Diệp Hiên tiểu nhi, ngươi rốt cuộc cũng đã xuất hiện, để tặng cho ngươi lễ gặp mặt, hãy để thành phố Tô Hàng này chôn cùng ngươi trước đi.
- Chém!
Dương Tiễn tàn bạo cười nhạt, thuận tay ném ra một đạo tiên pháp đại thuật, La Thiên Kim Quang nhộn nhạo giữa trời, hóa thành chín con thiên long màu vàng kim óng ánh, mang theo tiếng long ngâm chấn thiên liệt địa, cuồng bạo huỷ diệt về phía thành phố Tô Hàng.
- Ta không muốn chết!
- Ai có thể cứu lấy chúng ta!
- Cái tên súc sinh này!
Tiếng kêu khóc, từng tiếng quát than, cả những lời tuyệt vọng văng vẳng không dứt bên tai, dưới tiên pháp đại thuật của Dương Tiễn, bách tính thành phố Tô Hàng sợ hãi khóc than.
Đáng tiếc, bọn họ chỉ là phàm nhân, đối mặt vị La Thiên Kim Tiên như Dương Tiễn, căn bản không có một chút sức chống cự.
- Tiên sinh!
Bỗng nhiên, thời khắc mà thành phố Tô Hàng gần hóa thành hài cốt, Hoàng bàn tử lại ngẩn đầu lên trời điên cuồng hét to, sắc mặt tái nhợt lúc đầu đã trở nên kích động.
- Hài đồng đùa giỡn cũng dám làm trò hề cho thiên hạ?
Vạn cổ thương mang, thiên địa tịch liêu, khi âm thanh Diệp Hiên quanh quẩn ở tám phương thiên địa, chín con rồng vàng mà Dương Tiễn đánh ra hóa thành một chút kim quang, theo gió phiêu tán ở trong trời đất.
Ông!
Bầu trời đong đưa, mặt đất run sợ, Diệp Hiên bay qua không gian mà đến, kiếm chỉ của hắn lại tựa như Thiên Hà, lại như vũ trụ, một chỉ điểm ra để phương thiên địa này đều vặn vẹo phá toái, lực lượng đáng sợ tựa như tinh thần rớt thế mà giết tới Dương Tiễn.
Keng!
Dương Tiễn hơi biến sắc, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ngang dọc trong tay... Khó khăn lắm mới ngăn cản được chiêu sát phạt đại thuật này của Diệp Hiên, cả người bị lực lượng kinh khủng này đẩy lùi nghìn dặm.
Ô!
Những cơn gió kinh khủng cuốn qua trên bầu trời, như mãnh thú gào thét, lại tựa như Cửu Thiên Trường Hà đang chảy ngược, Diệp Hiên chắp hai tay ở sau lưng, hắn đứng sừng sững trên bầu trời, chỉ là La Thiên Kim Quang toát ra quanh người lại chiếu sáng tám phương thiên địa.
Như sương như ảo, như tiên lại tựa như thần, quét ngang cổ kim không địch thủ, nhìn khắp bát hoang người nào là địch?
Đây là khí phách của Diệp Hiên, cũng là sự miệt thị của hắn, hắn không dám nói quan sát cửu thiên ở Địa Tiên Giới, nhưng nhân gian giới là tổ địa của hắn, hắn chính là tiên duy nhất trên thế gian này, hắn cũng không để tên Dương Tiễn này ở trong mắt.
- Tiên sinh!
- Diệp... Diệp Thần Vương?
- Diệp Thần Vương xuất hiện!
Trong thành phố Tô Hàng, đám người Hoàng bàn tử hoan hô gần chết, bách tính lúc đầu nhắm chặt hai mắt chờ đợi cái chết giáng xuống nhanh chóng mở mắt ra, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Hiên trong bầu trời, miệng mỗi người đều không tự chủ mà lớn tiếng hoan hô.

Trên bầu trời, vạn dặm hư không.
Diệp Hiên đối lập cùng Dương Tiễn ở trên không, một bầu không khí túc sát quanh quẩn tám phương thiên địa, bầu trời vô tận kia vào thời khắc này đã dần dần u ám, còn có ngàn vạn đạo lôi đình đang lóe lên.
Lúc này.
Sắc mặt Dương Tiễn dần trở nên nghiêm trọng, chân mày đều hơi nhíu lại, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên lặng yên xẹt qua một tia kiêng kỵ kinh hãi.
Dương Tiễn làm sao cũng không ngờ, chỉ mới sáu trăm năm không gặp, trước đây Diệp Hiên chỉ là Thái Ất Huyền Tiên, vì sao bây giờ đối phương lại nhảy lên tới La Thiên Kim Tiên cảnh?
Đùa gì thế? La Thiên Kim Tiên?
Dương Tiễn cảm thấy khó chịu giống như nuốt phải một con ruồi, tâm thần đều chấn động kịch liệt, có chút không dám tin vào hai mắt của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận