Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 233 - Duyên tới duyên đi, duyên tụ duyên tan (1)



Chương 233 - Duyên tới duyên đi, duyên tụ duyên tan (1)




- Diệp Hiên, cám ơn anh có thể tham gia hôn lễ của Thanh Trúc, ly rượu này em mời anh.
Không đợi Diệp Hiên nói, Hạ Thanh Trúc đã ngửa đầu uống cạn, dung nhan tinh xảo cũng chợt ửng hồng.
Nhìn ly rượu trong suốt, khóe miệng Diệp Hiên câu lên một nụ cười, hắn cũng không có uống cạn, mà dùng đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Hạ Thanh Trúc nói:
- Em thật muốn để cho tôi uống cạn ly rượu này sao?
Theo những gì Diệp Hiên đã nói ra, sắc mặt Hạ Thiết Quân cùng Hạ Thanh Trúc trong nháy mắt tái nhợt, mà cái này còn không có xong, chỉ nghe phác thông một tiếng, chỉ thấy chàng trai Đông Doanh mềm nhũn hai chân, cả người xụi lơ trên mặt đất, thân thể càng không cầm được mà run rẩy.
Một màn như thế làm cho ở đây tân khách ngẩn mặt ra, đáy lòng mơ hồ mọc lên một cảm giác bất an.
- Đứa con rể này của tôi trời sinh thì có chứng động kinh, người đâu mau đến dẫn cô gia đi ra sau cho bác sĩ cứu trị.
Hạ Thiết Quân nhanh chóng lên tiếng, một nhân viên tạp vụ vội vàng dẫn chú rể Đông Doanh đi.
Diệp Hiên cầm ly rượu trong tay, lẳng lặng nhìn Hạ Thanh Trúc, cũng để cho nước mắt không ngừng chảy trên mặt cô, căn bản không dám đối diện cùng ánh mắt Diệp Hiên.
Răng rắc!
Diệp Hiên uống cạn rượu, thuận tay đem ném trên mặt đất, tiếng ly rượu vỡ vụn cũng truyền ngay lúc này.
- Diệp Hiên, thật xin lỗi.
Ầm!
Hạ Thanh Trúc quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi ướt nhẹp mặt đất, cơ thể của cô đang run rẩy, trong lòng càng cực kỳ hổ thẹn.
- Nước mắt của người con gái, thật đúng là rẻ mạt.
Nhìn Hạ Thanh Trúc quỳ gối trước mặt, Diệp Hiên lạnh lùng cười một tiếng, mà sau đó lại nhìn khắp bốn phía nói:
- Xem lâu như vậy, cũng nên xuất hiện đi.
Ba —— ba —— ba!
Chợt.
Một tiếng vỗ tay ở truyền đến, chỉ thấy thiếu nữ từng đi cạnh Hạ Thanh Trúc ở quán cà phê đi ra từ một chỗ âm u, trên mặt của cô lại mang theo nụ cười tràn đầy đắc, càng mang theo mười vị vũ sĩ mặc áo đen từ các chỗ đi ra, sát cơ đáng sợ tràn ngập ở giữa tiệc cưới.
- Hạ quốc các ngươi có câu ngạn ngữ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Diệp tiên sinh, không thể không nói, ngươi biết rõ trong rượu có độc, nhưng vẫn uống hết, điều này cũng làm cho tiểu nữ tử cực kỳ bội phục.
Thiếu nữ vỗ tay tán thưởng Diệp Hiên, chỉ là đôi mắt cô nhìn hắn lại giống như nhìn nữa một người chết.
- Tự giới thiệu một chút, ta là gia chủ thứ mười của tứ đại gia tộc Thôn Chính, Thôn Chính Mỹ Tử, có thể ngài không biết ta, nhưng tên anh trai phế vật kia của ta, Thôn Chính Hạo Nguyệt, chính là chết ở trong tay thuộc hạ của ngài.
Thôn Chính Mỹ Tử mỉm cười lên tiếng, khom người cúi đầu với Diệp Hiên, biểu hiện ôn uyển lễ độ.
Diệp Hiên gác hai tay sau lưng, đạm nhiên nhìn Thôn Chính Mỹ Tử, một nụ cười nhạt theo khóe miệng hắn câu ra, bình tĩnh nói:
- Vì muốn cầm lại Thôn Chính Yêu Đao, Đông Doanh các ngươi có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả Hạ Thanh Trúc cũng bị các ngươi thu phục, không thể không nói thủ đoạn của ngươi xác thực nếu so với anh trai ngươi thì cao minh hơn rất nhiều.
- Diệp tiên sinh quá khen, bởi vì tiểu nữ tử biết, chúng ta căn bản không phải đối thủ của ngài, cũng chỉ có thể áp dụng một ít thủ đoạn vô sỉ tới lấy Thôn Chính Yêu Đao trở về, còn người con gái Hạ Thanh Trúc này, chúng ta chỉ bằng lòng với cô, sẽ giúp Hạ gia cô lần nữa quật khởi tại Hạ quốc, còn điều kiện trao đổi, dĩ nhiên chính là tính mệnh của ngài.
Thôn Chính Mỹ Tử mỉm cười nói.
- Ngươi dám khẳng định như vậy, chỉ là một ly rượu độc đã có thể để cho ta khoanh tay chịu chết?
Diệp Hiên vẫn bình tĩnh như cũ.
- Nước mắt tình nhân, chính là chí độc thiên hạ, càng là tuyệt độc Thôn Chính gia tộc ta truyền thừa xuống, ngàn năm trôi qua, không biết bao nhiêu cao thủ cái thế đã chết ở dưới tuyệt độc này, dù cho Diệp tiên sinh tu vi vô song, nhưng đối mặt với loại chí độc thiên hạ này, cũng chỉ có thể hóa thành một bãi huyết thủy mà chết.
Diệp tiên sinh, không thể không nói, ngài quá tự đại, nếu như ngài tâm ngoan thủ lạt (*) giết Hạ Thanh Trúc, vứt bỏ ly rượu độc này, chúng ta xoay người rời khỏi, từ nay về sau tuyệt đối không dám vọng tưởng đoạt lại Thôn Chính Yêu Đao, đáng tiếc, cuối cùng ngài không có ngoan hạ tâm lai, cái này cũng đã định trước hôm nay ngài chắc chắn phải chết.
(*) Thủ đoạn ngoan độc.
Thôn Chính Mỹ Tử khẽ cười duyên, cô thật sự rất đắc ý, càng có tự tin cực lớn đối với nước mắt tình nhân, bởi vì... loại chí độc thiên hạ này căn bản không có thuốc nào có thể chữa được, còn chưa từng nghe thấy có người có thể sống sót.
Ông!
Chợt.
Không đợi Thôn Chính Mỹ Tử có phản ứng, Diệp Hiên bước ra một bước, hư không xung quanh truyền đến một tiếng nổ vang, bàn tay trong suốt như ngọc lặng yên bóp cổ Thôn Chính Mỹ Tử, càng là trực tiếp nhấc lên giữa không trung —— ——!
Diệp Hiên bóp mạnh năm ngón tay, chỉ thấy cổ Thôn Chính Mỹ Tử vặn vẹo, xương cổ truyền đến âm thanh dị hưởng, cô cực kỳ khó thở, đôi mắt đang sợ hãi mà mở lớn, ánh mắt cô nhìn Diệp Hiên cực kỳ kinh hoảng.
- Không được... Không thể... Ngươi... Sao ngươi có thể vận dụng nội lực... ?
Thôn Chính Mỹ Tử hoảng sợ thét đến chói tai, tay chân càng là không ngừng vô lực giãy dụa trên không trung.
- Chớ nói chính là độc phàm trần, dù cho là Cửu Âm Quỳ Thủy đều không tổn thương được Bán Tiên Thể ta đây, ngươi có thể an tâm đi tìm cái chết!
Diệp Hiên thâm độc cười một tiếng, một nguồn lực lượng khủng bố từ trong lòng bàn tay hắn truyền đến, chỉ thấy Thôn Chính Mỹ Tử đã bị hắn bẻ gảy cổ mà chết.
Ầm!
Diệp Hiên thuận tay vứt bỏ xác cô trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng lúc này lại vang lên.
- Bắc Thần, chém tận giết tuyệt, một kẻ cũng không để lại.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Một nụ cười nhạt tàn khốc truyền đến.
Lúc không biết gì, Cố Bắc Thần lặng yên xuất hiện ở sau lưng Diệp Hiên, một thanh trường đao màu đỏ ở tay, giống như mãnh hổ bước vào bầy dê, mang theo khí tức thị huyết cuồng bạo các hành hạ võ sĩ đến chết.
Huyết đao hoành khoảng không, sát lục không tiếng động, chỉ có số lượng lớn máu tươi đang nhuộm dần tiệc cưới, mười mấy vũ sĩ chật vật chạy trốn, nhưng dưới sự tàn sát đáng sợ của Cố Bắc Thần, những vũ sĩ Đông Doanh này bất đắc dĩ phát hiện, bọn họ căn bản là không thoát được khỏi nơi đây, chỉ có thể hóa thành dê đợi làm thịt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận