Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1445 - Một bước cuối cùng (2)



Chương 1445 - Một bước cuối cùng (2)




Ầm!
Diệp Hiên bước ra bước thứ hai, cảnh vật trước mắt lần nữa biến ảo lên, lần này lại làm cho sắc mặt Diệp Hiên ngốc trệ, cơ thể đều hơi run rẩy.
Thân nhân, một kiếp này chính là chí thân của hắn.
- Ca ca, ngươi thật là ác độc a, ngươi trả cho ta mệnh một nhà ba người.
Diệp Linh Nhi hai mắt chảy máu, đứng phu quân cùng hài tử phía sau nàng, nàng oán độc chăm chú nhìn Diệp Hiên, trong miệng phát ra những lời nguyền rủa thê lương đến cực điểm.
- Hiên nhi, ngươi còn nhớ ta không?
Diệp mẫu từ trong hư vô đi tới, lỗ trống hai con ngươi của nàng chảy máu, lại nhìn hắn mà chất vấn.
- Đại ca, ngươi thật vô tình a.
Tiểu đệ Diệp Bình đau xót liên tục gào lên, hắn xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hiên, nhấc tay bóp ở trên cổ họng Diệp Hiên, trong mắt đầy sự oán độc.
- Diệp Hiên, ta muốn hỏi hỏi ngươi, trong lòng của ngươi nhưng từng thật yêu ta? Quảng Hàn tiên tử thê lương đi ra, ngay tại đối Diệp Hiên đau thương mỉm cười.
- Diệp Hiên, ngươi thật là ác độc tâm địa, ngươi giết ta cũng coi như, nhưng vì sao ngươi liền phụ thân của ta cũng muốn giết? Hạ Thanh Trúc oán độc gầm thét.
Lúc này.
Cơ thể Diệp Hiên đang vô cùng run rẩy, tinh thần của hắn kịch liệt rung chuyển, mặc dù hắn biết tất cả trước mắt đều là giả, thế nhưng là hắn căn bản là không có cách khống chế được tâm tình của mình.
- Trả mạng cho ta.
- Hiên nhi a.
- Đại ca.
Diệp Bình gắt gao bóp lấy cổ Diệp Hiên, Diệp mẫu cắn xé lấy huyết nhục Diệp Hiên, Diệp Linh Nhi ác độc xòe bàn tay ra xuyên qua buồng tim Diệp Hiên, muốn xem một chút có phải trái tim của Diệp Hiên hắn là màu đen.
- Diệp Hiên trả mạng cho ta.
Hạ Thanh Trúc cùng Quảng Hàn tiên tử không ngừng gặm nuốt lấy vai Diệp Hiên, miệng không ngừng oán độc.
Đau nhức!
Cực hạn đau nhức!
Loại thống khổ này cũng không phải là thân thể truyền đến, mà là từ trên linh hồn Diệp Hiên truyền đến, quả thực để hắn đau có phần không thở nổi.
- Đại đạo vấn tâm, quả nhiên lợi hại.
Diệp Hiên mặc cho bọn hắn cắn xé chính mình, trong miệng truyền đến những lời cô tịch, hắn chậm rãi giơ bàn tay lên, trực tiếp bóp ở trên cổ Diệp Bình, năm ngón tay dùng lực, ầm vang vặn gãy cổ Diệp Bình.
- Mặc dù ta biết các ngươi đều là giả, nhưng để ta tự tay giết các ngươi, hoàn toàn chính xác để ta đau đến không muốn sống.
Ầm ầm!
Tru Thiên Kích cuồn cuộn, hắn một kích xuyên thủng yết hầu những người này, khí tức sát phạt thiên địa bắn ra, đôi mắt của hắn đều hóa thành trắng bệch, phương huyễn cảnh này lần nữa từ từ tiêu tán.
Phốc!
Một ngụm máu tươi từ Diệp Hiên trong miệng dâng lên, hắn nhìn như vô tình giết chết người thân nhất, mặc dù Diệp Hiên cũng biết đây đều là huyễn tượng, nhưng trong lòng vẫn là có một loại cảm giác đau xót không cách nào nói rõ.
- Đại đạo vấn tâm, trực chỉ bản tâm, quả nhiên lợi hại.
Diệp Hiên lau đi máu trên miệng, trong miệng truyền đến ngữ điệu khàn khàn.
Cái gọi là đại đạo vấn tâm kiếp nạn, nói trắng ra chính là móc ra chuyện sợ đối mặt nhất ở sâu trong nội tâm con người, sau đó đảo loạn tâm thần, để hắn hồn phi phách tán mà chết.
Đáng tiếc, tâm Diệp Hiên quá kiên định, cho dù hắn tâm thương đến cực điểm, nhưng vẫn đi ra từ trong huyễn cảnh.
Ầm!
Diệp Hiên không có trì hoãn, hắn bước ra bước thứ ba, cũng là bước cuối cùng này.
Ầm ầm!
Lần này, cũng không huyễn cảnhgì, chỉ có một bóng dáng hư ảo xuất hiện tại trước mặt Diệp Hiên, khí tức bóng dáng hư ảo này tối nghĩa không rõ, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác trầm trọng không cách nào nói rõ.
- Đại đạo vấn tâm —— như thế nào đạo?
- Trả lời người sống, đáp sai người chết!
Hỗn độn hư ảnh vô tình mở miệng, từng sợi hỗn độn pháp tắc lưu chuyển tại quanh người hắn, âm thanh của hắn không ngừng nổ vang bên tai Diệp Hiên.
Đây là một vấn đề, một vấn đề hỗn độn pháp tắc hỏi ra.
- Như thế nào là đạo?
'Đạo'.
Một chữ đơn giản, nhưng lại có ngàn vạn loại giải thích, mỗi người đối với đạo cũng đều có lý giải khác nhau.
Từ khi sinh ra đến chết đi là đạo, bốn mùa biến ảo cũng là đạo, một cọng cỏ là đạo, một hạt cát cũng là đạo, đạo được thuyết minh rất rất nhiều ý nghĩa, lên tới tinh thần vũ trụ, dưới đến một chiếc lá một hạt cát, ai có thể chân chính đáp ra 'Đạo' là cái gì?
Đây là một nan đề vô giải, cũng là một nan đề không có đáp án, mặc kệ Diệp Hiên trả lời thế nào cũng đều chưa hẳn là đáp án chính xác.
Lúc này.
Diệp Hiên yên lặng không nói, hắn tự nhiên có hắn lý giải đối với đạo, chỉ là suy nghĩ này khác với người bình thường, đối với cái gọi là hư ảo mờ mịt như 'Đạo' càng là khinh thường đến cực điểm.
- Trả lời.
Ầm ầm!
Hỗn độn pháp tắc đang lưu chuyển, âm thanh nặng nề vô tình lại truyền đến, hiển nhiên một kiếp đại đạo vấn tâm cuối cùng này cũng không muốn cho Diệp Hiên quá nhiều thời gian cân nhắc.
- A!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên cười, nụ cười của hắn rất khinh miệt, càng có phần cuồng vọng.
- Ta nói là pháp, ta làm là tắc, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, cường giả hằng cường, kẻ yếu như cẩu, đây chính là Diệp Hiên ta.
Ầm ầm!
Giọng của Diệp Hiên âm thanh quanh quẩn trong hỗn độn tinh không, hắn căn bản cũng không có bất kỳ sự cân nhắc gì, bởi vì đây chính là pháp và đạo của hắn, cũng là thứ mà hắn một mực thờ phụng.
Cái gì là đạo?
Theo Diệp Hiên bất quá đều là cẩu thí mà thôi, hắn căn bản khinh thường nghiên cứu cái gì là 'Đạo' bởi vì hắn chỉ tin tưởng chỉ có bản thân cường đại, thì có thể nghiền ép chư thiên vạn vật, đây mới là chân lý vĩnh hằng không đổi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận