Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 262 - Dùng ngòi bút làm vũ khí (2)



Chương 262 - Dùng ngòi bút làm vũ khí (2)




Phật Đà pháp tướng đau khổ nói:
- Phật Môn nhất mạch có thể quên sống chết, nếu như bọn họ chết, có thể gọi thiện lương của thí chủ trở về, vậy đây chính là đại công đức, chuyện đại thiện.
Theo những lời từ bi của Phật Đà pháp tướng rơi xuống, số lượng lớn tăng chúng dại mặt ra, bọn họ làm sao cũng không thể nào hiểu được, lẽ nào vì để gọi lương tri của Diệp Hiên trở về, thì phải hi sinh tánh mạng của bọn họ sao?
Phốc!
Ánh đao hoành thiên, chém tận giết tuyệt, một mảnh huyết quang rực rỡ từ trong tay Diệp Hiên chém ra, trực tiếp đem hơn mười nhà sư giết chết ngay tại chỗ, cái màu máu tươi thê diễm đẹp lạ thường kia nhuộm dần mặt đất, truyền đến những tiếng khóc thật to.
- Phật Đà khai ân, xin ngài ra tay Hàng Ma!
- Phật Đà, người này nhập ma đã sâu, tuyệt đối không hối cải được, hôm nay chưa diệt trừ tên yêu ma này, thực sự thiên lý nan dung.
Tất cả nhà sư quỳ xuống đất lễ bái Phật Đà pháp tướng, những tiếng khóc nghẹn ngào vang vọng mãi không thôi, thế nhưng Phật Đà pháp tướng cũng không có chút động tĩnh nào.
- Ha ha! Ta là ma?
Khuôn mặt Diệp Hiên trở nên quỷ dị, giọng nói tàn khốc dữ tợn, nói:
- Trên dưới tứ phương viết Vũ, từ cổ chí kim viết Trụ, thiên là Càn, là Khôn, thiên địa này hẳn là một âm một dương, chúng sinh phân cao thấp, người cũng phân thiện ác, không có ma sát lục, nào có phật từ bi?
- Các ngươi luôn miệng nói ta là ma, càng là quảng cáo rùm beng mình là phật, ta đây tới hỏi các ngươi một chút, nếu có một ngày, trong trời đất này lại không có sát lục, Phật Môn không cần Phổ Độ Chúng Sinh, đến lúc đó, còn cần Phật Môn các ngươi có ích lợi gì?
Như thần chung mộ cổ, lại tựa như cửu thiên kinh lôi, sau khi Diệp Hiên nói ra những lời này, tức thì làm cho hết thảy nhà sư Tiểu Lôi Âm Tự ngây người ra, còn có người thì thào lên tiếng.
- Không có... Không có ma sát lục... Nào... Nào có phật từ bi... Không có... Có ma sát lục... Nào có phật từ bi?
Lưỡi nở hoa sen, dùng ngòi bút làm vũ khí, một câu nói đơn giản của Diệp Hiên, tẫn thiện ác thế gian, càng làm cho ở đây hết thảy nhà sư sắc mặt bối rối, nhiều năm qua thờ phụng Phật Pháp áo nghĩa, giống như tại lúc này ầm ầm đổ nát.
- Ta sát lục thiên địa, ta tàn giết người gian, nhưng thế nhân tôn ta là Thần Vương, mà Phật Môn các ngươi phổ độ thế nhân, lại cũng chỉ là cách nghĩ từ một phía các ngươi mà thôi, hôm nay Diệp Hiên ta liền diệt Tiểu Lôi Âm Tự các ngươi, xem một chút xem Phật Đà các ngươi có thể cứu các ngươi hay không.
- Giết!
Kiếm chỉ hoành khoảng không, sát khí khắp trời, Diệp Hiên tàn khốc dữ tợn, ở trong mắt Phật Đà pháp tướng, hắn vung ra kiếm khí đầy trời, tàn bạo xuyên thủng đám nhà sư.
Phốc phốc phốc!
Máu tươi phun đầy đất, xác chết nằm la liệt, những nhà sư ngã xuống chân Diệp Hiên, theo mỗi một bước hắn bước ra, thi thể dưới chân Diệp Hiên cũng càng ngày càng nhiều.
Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, Phật Đà pháp tướng vẫn thủy chung yên lặng quan sát, tựa như phật quang từ bi quanh người hắn cũng không biết đã tiêu tán đâu mất, đôi mắt hung ác nham hiểm kia càng ngưng đọng thành thực chất.
- Phật Đà, nói cho ta, ngươi nói cho ta, lẽ nào thế gian này thật không có ma, sẽ không có phật sao?
- Phật Đà, ta thủy chung thờ phụng Phật Pháp có thể phổ độ thế nhân, càng có thể để cho ta sau khi chết bước đến thế giới Cực Lạc Tây Phương, nhưng vì cái gì mà trái tim ta lại nói với ta, chúng ta sai, thật sự đã sai rồi.
- Phật Đà chó má cái gì, các sư huynh đệ ta, các ngươi còn không tỉnh lại đi, nếu như hắn thực sự là Phật Đà, há có thể nhìn Diệp Hiên vô tình tàn sát chúng ta?
Những lời chất vấn không cam lòng, những lời oán giận la mắng vang lên trong Tiểu Lôi Âm Tự, tín niệm của những nhà sư này đã triệt để đổ nát, còn có người đang chật vật chạy trốn, muốn thoát khỏi nơi đây, tránh thoát khỏi cái kiếp nạn chết chóc này.
- Đám phế vật các ngươi.
Chợt!
Một tiếng rống giận hung ác nham hiểm từ trong miệng Phật Đà pháp tướng truyền ra, tử khí cực kỳ nồng nặc rơi phủ xuống, Phật Thân kia đen như mực, khí tức rất tàn bạo đang nở rộ, cũng để cho tất cả nhà sư hoảng sợ không tiếng động, gắt gao nhìn chằm chằm Phật Đà bọn họ thờ phụng, giống như linh hồn đều đã ly thể vậy.
- Ha ha!
Diệp Hiên tàn nhẫn cười quỷ, nói:
- Nhìn thấy rồi chứ, đây chính là Phật Đà của các ngươi, đây mới là bộ mặt thật sự của hắn.
- Không được... Không thể....
- Tại... Tại sao... Tại sao lại là như vậy?
Tăng chúng run sợ nỉ non, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng bọn họ đang nhìn thấy.
Tử khí vờn quanh Phật Đà pháp tướng, khuôn mặt từ bi đã không còn đâu nữa, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên bày biện ra sự kiêng kỵ chưa bao giờ có.
- Diệp Hiên, không thể không nói, ngươi có thể khám phá ra pháp thân của bần tăng, tu vi nhất định ở trên bần tăng, nhưng ngươi cũng không nên đắc ý, chờ bần tăng thôn phệ thật nhiều tinh lực, tu vi trở lại đỉnh phong, đó chính là ngày chết của Diệp Hiên ngươi.
Ông!
Hư không rung chuyển, rung động khuếch tán, Phật Đà pháp tướng trong nháy mắt hóa thành một sợi ô quang, trực tiếp trốn vào hư không biến mất, hiển nhiên hắn đã sớm biết, dù cho mình ra tay toàn lực, cũng căn bản cũng không phải là đối thủ của Diệp Hiên.
Hắn há lại sẽ vì những tăng chúng Tiểu Lôi Âm Tự này mà liều mạng cùng Diệp Hiên?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ đầu đến cuối Phật Đà pháp tướng vẫn một mạch ẩn nhẫn.
- Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?
Diệp Hiên bất động, một nụ cười hung ác theo khóe miệng hắn câu ra, vì ở hắn trước mặt Diệp Hiên, vẫn chưa có người nào có thể bình yên chạy trốn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận