Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1741: Vĩnh viễn đừng để hắn bước vào trong Tuế Nguyệt Trường Hà (2)

Chương 1741: Vĩnh viễn đừng để hắn bước vào trong Tuế Nguyệt Trường Hà (2)
- Không! Ta không thể!
Sắc mặt Tiêm Xảo tái nhợt, nàng không ngừng lắc đầu.
- Phu nhân, nếu như không giết hắn, ta làm sao có thể thành đạo, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, nếu như chờ hắn thành vạn cổ chí cường, phu phụ nàng và ta nên tự xử như thế nào? Chẳng lẽ nàng không muốn để ta thành chí cường vạn cổ sao?
Huyền Hoàng giáo chủ lên tiếng gào thét, trong mắt hiện ra thần sắc điên cuồng.
- Phu nhân giúp ta, giết hắn.
Huyền Hoàng giáo chủ lo lắng gào thét.
Lúc này!
Thời Không Chủ Nhân toàn thân đẫm máu, hắn thản nhiên nhìn xem thiếu nữ ngày xưa, nội tâm không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Ta...?
Tiêm Xảo cầm lợi kiếm trong tay không ngừng run rẩy, nàng giống như dùng tận khí lực toàn thân, lảo đảo bước chân đi tới phía Thời Không Chủ Nhân, bình tĩnh nhìn qua bằng hữu thuở xưa, trong mắt nàng lại đầy sự không đành lòng.
- Ngươi thật muốn giết ta?
Nhìn thấy Tiêm Xảo chậm rãi giơ thanh lợi kiếm trong tay lên, Thời Không Chủ Nhân đắng chát cười một tiếng.
- Không phải Tiêm Xảo muốn giết ngươi, nhưng không giết ngươi phu quân ta không thể thành đạo, thật xin lỗi.
Tiêm Xảo run rẩy, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, nàng không dám nhìn thẳng Thời Không Chủ Nhân, miệng truyền đến âm thanh nghẹn ngào.
- Thì ra là thế, hắn nói quả nhiên là thật.
Thời Không Chủ Nhân thất vọng nói nhỏ, một giọt thanh lệ chậm rãi từ lưu qua gương mặt hắn, lời nói thương mang mà bi thương truyền đến giữa thiên địa.
Ào ào ào!
Tuế Nguyệt Trường Hà cuồn cuộn như thủy triều, thời điểm bọt nước tuế nguyệt kia cuồn cuộn, hư ảnh thần bí từ trong Tuế Nguyệt Trường Hà đi ra, hắn dạo bước đến trước người Thời Không Chủ Nhân, âm thanh của hắn vang lên bên tai Thời Không Chủ Nhân.
- Ngươi chưa từng được đến, lại nói thế nào mất đi, cả đời cơ khổ, hôm nay tỉnh ngộ, con đường của ngươi đang ở phía trước, mà không phải xoắn xuýt ở quá khứ. Trảm tình khí ái, cũng không phải là vô tình, chỉ là để ngươi hiểu rõ được bản thân, hiện tại ngươi hiểu rồi chứ?
Hư ảnh thần bí nói khẽ.
- Đa tạ.
Thời Không Chủ Nhân chậm rãi gật đầu, ngực bụng bị xuyên qua của hắn nhanh chóng khép lại, Phá Hư Thiên Đỉnh bị hắn thu vào trong tay, quanh thân lại không bất kỳ vết thương nào, cũng làm cho đôi phu phụ này triệt để ngốc trệ ngay tại chỗ.
- Hồng nhan dịch lão, tuế nguyệt như ca, đoạn quá khứ này, nghênh đón Thời Không tân sinh.
Sắc mặt Thời Không Chủ Nhân không màng danh lợi, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ ngày xưa như nhìn người xa lạ, lại không còn sinh ra chút ba động nào.
- Nhất niệm khởi, vạn thủy thiên sơn đều có tình, nhất niệm diệt, thương hải tang điền đã vô tâm, ngươi chính là tình yêu thời kỳ thiếu niên của ta, hôm nay Thời Không trảm tình khí ái, từ đây thế gian này không còn Cẩu Oa mà chỉ có Thời Không.
Oanh!
Tuế Nguyệt Trường Hà ù ù lao nhanh, lực lượng thời không kia di thiên mạn địa, thủy triều tuế nguyệt khủng bố bao phủ trọn tòa Huyền Hoàng giáo.
- Không!
Nhìn qua một màn trước mắt này, Huyền Hoàng giáo chủ sợ hãi kêu to.
Đáng tiếc, tại thủy triều tuế nguyệt, cả tòa Huyền Hoàng giáo đều hóa thành tro bụi, Huyền Hoàng giáo chủ cũng hóa thành bụi mù.
Thời Không Chủ Nhân bình tĩnh nhìn tình cảm chân thành trước đây hóa thành khô cốt trong thủy triều tuế nguyệt theo gió từ từ tiêu tán, từ đầu đến cuối hắn cũng không có nửa điểm ba động nào.
- Con người khi còn sống có rất nhiều chấp nhất, mỗi người chấp nhất cũng khác nhau, chấp nhất là chấp nhất, từ bỏ là từ bỏ, ta nghĩ ngươi giờ phút này nên là hiểu rõ đạo lý này.
Hư ảnh thần bí nói khẽ.
- Ngươi quán xuyên cuộc đời của ta, có thể ngươi cũng không phải người của thời đại này, nhưng ta vẫn còn muốn cảm tạ ơn vì ngươi đã xuất hiện.
Thời Không Chủ Nhân mỉm cười mở miệng.
- Ta sắp thành đạo, chắc hẳn ngươi cũng phải rời khỏi, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, chờ sau khi ta thành đạo ngươi cần ta làm những gì cho ngươi?
Thời Không Chủ Nhân khoan thai mở miệng.
Hư ảnh thần bí yên lặng trọn vẹn mười mấy hơi thở, Thời Không Chủ Nhân lặng im không nói gì, chờ đợi hắn mở miệng.
- Ta không thay đổi được tương lai, chỉ có thể trở lại quá khứ, tại nguyên hội thứ mười sẽ có một người tên là Diệp Hiên, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta phế bỏ lực lượng thời không của hắn, để hắn vĩnh viễn cũng không cần như ta đạp nhập trong Tuế Nguyệt Trường Hà.
Thần bí hư ảnh bi thương thở dài, cả người cũng biến mất khỏi giữa thiên địa.

Vũ Trụ Hỗn Độn, chư thiên tinh đấu, từng khỏa đại tinh đang oanh minh luân chuyển, tinh hà xuyên qua Vũ Trụ Hỗn Độn mênh mông không dứt, thỉnh thoảng nhấc lên tinh hải thao thiên, mang theo một vài hình ảnh tràn bờ như sóng.
Thời Không Chủ Nhân đứng chắp tay sau lưng, chư thiên tinh đấu lướt qua bên cạnh hắn, hắn thản nhiên nhìn Diệp Hiên trước mặt mình, cả người biểu hiện rất là bình tĩnh.
Huyễn tượng tuế nguyệt đã biến mất, Diệp Hiên đều giật mình ngay tại chỗ, chỉ là linh hồn hắn tựa như đều đang ngưng trệ, thật lâu cũng không thể lấy lại tinh thần từ trong cảnh tượng vừa rồi.
- Phế bỏ lực lượng thời không của ta?
Trọn vẹn mười mấy hơi thở trôi qua, Diệp Hiên cơ hồ đem câu nói này nói nói ra từng chữ, một tâm tình không thể nói rõ ở sinh sôi đáy lòng hắn.
- Vì... Vì sao? Vì sao lại như thế?
Diệp Hiên không hề bối rối, bởi vì hắn tin tưởng bản thân trong tương lai tuyệt không hại hắn, nhưng là vì sao bản thân trong tương lai muốn Thời Không Chủ Nhân phế bỏ lực lượng thời không của hắn?
- Vĩnh viễn đừng để ta đạp nhập Tuế Nguyệt Trường Hà? Tương lai đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao? Vì sao? Trả lời ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận