Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1949: Nguyên Thần Đan

Chương 1949: Nguyên Thần Đan
Mà Phá Hư Thiên Đỉnh đang ở trong ba đại giáo của Bắc Vực, muốn xác định trong đại giáo nào thì còn cần điều tra, hơn nữa cho dù biết Phá Hư Thiên Đỉnh ở nơi nào, đối mặt với đại giáo một phương, Diệp Hiên cũng không có đủ lòng tin để cướp lấy.
Mặc dù ba đại giáo ở Bắc Vực không thể so sánh với những đại giáo ở trung ương đại vực, nhưng trong đó cũng có mấy vị Bất Hủ cảnh, tu vi tuyệt đối sẽ không thấp hơn Xích Viêm đạo nhân.
Diệp Hiên cùng Xích Viêm đạo nhân đánh một trận, có thể nói cực kỳ gian nan, hắn thi triển hết tất cả át chủ bài của bản thân mới có thể giết chết hắn.
Còn đại giáo Bắc Vực thì khác, Diệp Hiên đối mặt không chỉ là một Bất Hủ Cảnh, mà là một đạo thống đại giáo tồn tại từ xưa đến nay.
Xem ra mình còn phải cẩn thận trù tính một phen.
Đôi mắt Diệp Hiên thâm sâu, trong lòng đã có định đoạt, bất luận trả giá gì, hắn nhất định phải đạt được Phá Hư Thiên Đỉnh, mà tất cả bắt đầu từ lập giáo.
- Diệp Hiên, những gì nên nói ta đã nói, ngươi có thể thả ta đi không?
Thương Hoài Diệt kinh hồn nhìn Diệp Hiên, hắn thật sự rất sợ Diệp Hiên sẽ nổi giận ra tay giết chết mình, loại tra tấn không tiếng động này cơ hồ muốn bức hắn phát cuồng.
- Ta là một người nói lời giữ lời, ngươi đã nói với ta một bí mật lớn như vậy, ta tự nhiên sẽ không giết ngươi, ngươi trở về Trung Ương đại vực, đợi ngươi lấy được Thiên Thú Đan liền đến Bắc vực tìm ta.
Diệp Hiên thản nhiên phất phất tay, cũng không có giết chết Thương Hoài Diệt, mà thật sự thả hắn một con đường sống.
- Đa tạ, đa tạ.
Thương Hải Diệt lau mồ hôi lạnh trên trán, cả người cực kỳ run rẩy, liên thanh cảm tạ Diệp Hiên, sau đó thật cẩn thận lui về phía sau, ước chừng rời khỏi ngoài trăm trượng, cả người đều hóa thành một đạo hồng quang chạy trốn, hiển nhiên bị Diệp Hiên dọa không nhẹ.
- Tiên sinh, tại sao ngài không giết hắn?
Cố Bắc Thần giật mình lên tiếng, hắn không ngờ Diệp Hiên thật sự thả Thương Hoài Diệt, chẳng phải để lại tai họa ngầm lớn sao?
- Thiên Thú Đan là một thứ tốt. Nếu ta muốn bước vào Bất Hủ, không đơn giản như vậy. Thiên Thú Đan có thể giúp ta một tay.
Đôi mắt Diệp Hiên thâm sâu nói.
- Nhưng tiên sinh, người này trở lại Trung Ương đại vực nếu nói tin tức ngài cho Bất Tử thiên chủ, vậy tiên sinh ngài... ?
Cố Bắc Thần lo lắng nói.
- Ha ha.
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười vô cùng khinh miệt, nói:
- Ngươi quá coi trọng Thương Hoài Diệt, một người sợ chết, hắn tuyệt đối không dám bại lộ chuyện hôm nay.
- Bắc Thần, ngươi đừng quên, Xích Viêm đạo nhân là người hộ đạo của hắn, nhưng Xích Viêm đạo nhân đã chết, mà hắn lại sống thật tốt trở về, loại trách nhiệm này hắn không gánh nổi.
- Hơn nữa hắn nói bí mật phá Hư Thiên Đỉnh cho ta biết, chuyện này nếu để cho Bất Tử thiên điện biết, chính hắn cũng phải rơi vào kết cục chết không toàn thi.
- Huống chi ta đã gieo một luồng táng thiên lực ở trên người hắn, nếu hắn thật sự dám bại lộ tin tức ta còn sống, vậy chính hắn cũng muốn chết.
Hết thảy đều nằm trong tay Diệp Hiên, nếu Thương Hoài Diệt không sợ sinh tử, Diệp Hiên tất nhiên sẽ giết hắn, nhưng một người sợ chết, chỉ biết vì lợi ích của mình mà suy xét, bán đứng Diệp Hiên đối với hắn cũng không có bất kỳ chỗ tốt gì.
- Bắc Thần, ngươi tạm thời điều động cả Thái Âm Thiên Tông, ba ngàn năm này sẽ vất vả ngươi.
Diệp Hiên nói.
- Vâng, tiên sinh.
Cố Bắc Thần trịnh trọng gật đầu, sau đó cáo từ rời khỏi, chỉ để Diệp Hiên một mình ở trên đỉnh Tuyết Trúc, hắn nhìn về phía trước biển mây, đôi mắt càng thêm thâm thúy.
- Phá Hư Thiên Đỉnh rốt cuộc ở trong đại giáo nào đây?
Diệp Hiên thì thầm nói nhỏ, cả người đều lâm vào trầm tư, càng không ngừng suy tính kế hoạch kế tiếp.
Thời gian trôi qua như nước.
Đảo mắt ngàn năm thời gian trôi qua, Diệp Hiên mỗi ngày đều tu luyện ở trong Tuyết Trúc phong, cũng không ngừng cảm ngộ Hợp Đạo Cảnh, chỉ là Vấn Đạo tam cảnh không quan hệ gì với tu vi, cần cơ duyên cùng cảm ngộ mới có thể bước vào cảnh giới tiếp theo.
Diệp Hiên rất sốt ruột, hắn vô cùng sốt ruột bước vào Hợp Đạo Cảnh, dù sao chuyện lập giáo sắp xảy ra, nếu không có tu vi cường hoành, làm sao đối mặt với tam đại giáo Bắc vực?
Ngày hôm nay, Diệp Hiên ngồi xếp bằng trên ngọn núi tĩnh tâm nạp khí, quanh thân quanh quẩn quang mang xám xịt, làm cho người ta nhìn vào sẽ sinh một loại cảm giác hư ảo không rõ.
- Tiên sinh, ta thành công, ta thành công.
Chợt, một đạo hồng quang từ chân trời bắn tới, chỉ thấy trong tay Hoàng bàn tử cầm một cái hồ lô, khuôn mặt càng kích động đến đỏ hồng, giống như gặp phải chuyện vui gì đó.
Diệp Hiên từ từ mở hai mắt ra, Hoàng bàn tử đã đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt hưng phấn đưa bảo hồ lô trong tay cho Diệp Hiên nói:
- Tiên sinh, thần hồn của Xích Viêm đạo nhân kia bị ta tế luyện ngàn năm, rốt cục luyện chế ra ba khỏa Nguyên Thần Đan. Ngài ăn vào đan này có lẽ có thể tìm hiểu cơ hội bước vào Hợp Đạo Cảnh.
- Ồ?
Đôi mắt Diệp Hiên sáng ngời, cầm bảo hồ lô trong tay, mở nắp ra, trực tiếp đổ ra ba viên đan dược màu vàng rực rỡ, một cỗ hương thơm cực hạn tràn ngập, nhất thời làm cho tinh thần Diệp Hiên chấn động.
- Thật là Nguyên Thần Đan.
Cho dù Diệp Hiên đã gặp qua rất nhiều thần đan diệu dược, nhưng chỉ ngửi được cỗ đan hương này, Diệp Hiên đã biết ba viên đan dược này tuyệt không tầm thường.
Nghe Diệp Hiên khen ngợi, Hoàng bàn tử nhất thời có chút đắc ý, nói:
- Tiên sinh, mấy năm nay ngài đừng thấy tu vi của ta không có tiến cảnh gì, nhưng ở phương diện luyện đan, ta phải có thiên phú rất cao đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận