Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1910: Ngộ Đạo cảnh

Chương 1910: Ngộ Đạo cảnh
Dưới Bất Hủ đao mang trảm diệt, một thân ảnh đang liên tục gầm thét dưới đao mang, mặc dù hôi sắc quang mang quanh người hắn huyễn diệt bất định, nhưng vẫn như cũ ngăn trở được một đao diệt thế này, dù là Bất Hủ đao mang có vĩ lực bạo phát vô biên, nhưng cũng không thể chém giết được hắn.
- Thế nào lại như vậy?
Lý Thương Thiên hãi nhiên rống to, hắn vận dụng trọn vẹn tám phần tu vi vào một đao kia, đừng nói là nhân vật dưới Bất Hủ cảnh, cho dù là đồng cấp bậc, cũng không dám nói là lông tóc không tổn hao.
Thế nhưng hắn nhìn thấy cái gì?
Mặc dù Diệp Hiên đang đau khổ ngăn cản, quang mang quanh thân nhìn giống như đang vỡ vụn, nhưng vẫn là ngăn cản được một đao kia của hắn, hơn nữa một chuyện khác khiến cho Lý Thương Thiên cảm thấy hồi hộp là, Diệp Hiên đang bật cười với hắn.
Đúng!
Lý Thương Thiên không nhìn lầm, Diệp Hiên hoàn toàn chính xác là đang cười với hắn, mà lại là một loại nụ cười tàn khốc, nụ cười này quả thực khiến Lý Thương Thiên rùng mình, lông tơ đều đang từng sợi dựng thẳng lên, trong nội tâm sinh sôi ra một loại cảm giác sợ hãi không cách nào hình dung.
Sợ hãi!
Chỉ hai từ đơn giản đối với một người chưa biết sợ hãi như hắn, Lý Thương Thiên không muốn mình sợ hãi, hắn càng không muốn thân thể mình run rẩy.
Nhưng là bây giờ hắn không thể khống chế được bản thân, bởi vì hai mắt Diệp Hiên giống như rắn độc đang nhìn chăm chú lấy hắn, tâm linh hắn đang run rẩy, thân thể hắn đang khẽ run, hắn không thể chịu đựng được cảm giác như thế, hắn muốn đem tâm tình sợ hãi này gỡ ra, nhưng hắn phát hiện chính mình căn bản là làm không được.
Đôi mắt này là dạng gì?
Hung ác, điên cuồng, âm độc, huyết tinh, nếu như vỏn vẹn chỉ là như vậy cũng sẽ không khiến cho Lý Thương Thiên cảm thấy sợ hãi.
Lý Thương Thiên nhìn thấy còn nhiều hơn thế, trong ánh mắt Diệp Hiên ẩn chứa một loại cường thế khiến hắn không thể nào hiểu được, chính mình giống như là một con dê đang đợi làm thịt, đối phương liền là một tên đồ tể đáng sợ, chỉ cần đồ tể này huy động đồ đao trong tay, sau một khắc chính mình sẽ phải chết.
- Ngươi đi chết đi cho ta!
Khi sợ hãi đạt đến cực điểm, Lý Thương Thiên lập tức điên cuồng, sự sợ hãi vô hình đang giày vò lấy hắn, càng khiến cho hắn dời ánh mắt đi, dốc hết tu vi toàn thân đem Bất Hủ đao mang chém xuống Diệp Hiên.
Xì xì xì!
Khi Lý Thương Thiên bạo phát toàn bộ tu vi, quang mang Bất Hủ đao mang đại thịnh, thiên địa đao quang óng ánh hoàn mỹ lại lần nữa áp bách xuống Diệp Hiên, hôi sắc quang mang quanh thân Diệp Hiên vậy mà đang vỡ vụn thành từng mảnh.
- Chết, ngươi đi chết đi!
Đáy lòng Lý Thương Thiên gầm thét, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên oán độc đến cực điểm, chỉ vì Diệp Hiên mang cho hắn cảm giác sợ hãi, chỉ có triệt để giết chết Diệp Hiên, hắn mới có thể tản ra phần sợ hãi này.
- Tâm ta tức là thiên tâm, ta nói tức đại đạo, cái gì gọi là Ngộ Đạo? Ngộ chỉ là cuộc đời của ta, ngộ chỉ là tâm vô địch của ta, tâm ta chưa từng thay đổi, Ngộ Đạo nên nói như thế nào?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên cười lớn dữ tợn, dưới áp lực của Lý Thương Thiên, cả người hắn đều đang thăng hoa, trong khốn cảnh ma luyện cuối cùng hắn cũng bắt được cơ hội đạp vào Ngộ Đạo cảnh!
Ầm ầm!
Táng Thiên thần quang thông thiên quán địa, vụ khí tối tăm mờ mịt thẳng lên ngút trời, một luồng khí thế không tên đang sinh sôi quanh thân Diệp Hiên, Bất Hủ đao mang vốn là chém xuống hắn vậy mà đang vỡ nát từng khúc.
- Vô pháp vô thiên, vô thiên vô địa, chỉ thiên họa địa, duy ngã độc tôn!
Diệp Hiên đang ngửa mặt lên trời gào thét, hắn cũng không phải là đang cuồng vọng gầm thét, mà là đang kể ra pháp và đạo chính mình, cũng là đang chứng kiến lại con đường tu hành của hắn từ trước tới nay.
Thăng hoa cực điểm, linh hồn tinh luyện, Táng Thiên quang mang quanh thân Diệp Hiên như mặt trời chướng mắt, rung động khủng bố khuếch tán ra khắp tám hướng thiên địa, tâm thần sinh linh đều đang run rẩy cực hạn.
Ầm!
Sau một khắc, toàn thân Diệp Hiên chấn động, Bất Hủ đao mang chém xuống hắn đang ầm vang vỡ vụn, Táng Thiên thần mang nồng đậm bao phủ cả người hắn, càng là đang từng bước một đi tới Lý Thương Thiên.
Đông —— đông —— đông!
Thiên địa rung động, hư không ù ù, theo mỗi một bước Diệp Hiên bước ra, hư không dưới chân hắn đều đang nổ tung, khí tức cả người đều đang liên tiếp tăng vọt, càng khiến cho sắc mặt Lý Thương Thiên âm trầm tới cực điểm.
- Sơn Hà Thiên Địa!
Lý Thương Thiên giận rung rống to, hắn vậy mà tế ra Bất Hủ thế giới tự thân, trăm triệu vạn dặm thiên địa trong một khắc liền vặn vẹo cực hạng, cảnh tượng một vài bức sơn hà tráng lệ đang sinh sôi mà ra.
Bất Hủ thế giới, đại đạo bản nguyên, khi tu sĩ đạp vào Thánh Vương cảnh, liền có thể mở ra thế giới tự thân, theo tu vi nước lên thì thuyền lên, thế giới tự thân cũng sẽ không ngừng hoàn thiện.
Mà Lý Thương Thiên thân là Bất Hủ cảnh, thế giới hắn đã thành hình, đây cũng là át chủ bài sau cùng của hắn, không phải Diệp Hiên chết thì là hắn chết.
Ầm ầm!
Sơn hà tráng lệ, trấn diệt vạn vật, Bất Hủ thế giới Lý Thương Thiên quá đáng sợ, cái này ngưng tụ pháp và đạo của cả đời hắn, cũng là sản vật sau khi hắn thăng hoa cực điểm, cho dù nhân vật cùng Bất Hủ cảnh, đối mặt Lý Thương Thiên thi triển ra Bất Hủ thế giới, chắc chắn cũng sẽ nhượng bộ lui binh, không dám cùng liều sống liều chết.
Dù sao tế ra thế giới tự thân nhất chiến, ngươi không chết thì là ta vong.
Oanh!
Sau một khắc, cả người Diệp Hiên đều bị vây trong thế giới Bất Hủ, trong Bất Hủ thế giới Lý Thương Thiên, hắn chính là tồn tại chí cao vô thượng, dù Diệp Hiên vừa mới đột phá Ngộ Đạo cảnh, bản thân cũng phát sinh tăng trưởng cực kỳ khủng bố, nhưng hiện tại cũng cảm giác được áp lực cực kỳ trầm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận