Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 265 - Thần phục (1)



Chương 265 - Thần phục (1)




Phốc!
Thây khô phun ra một ngụm máu tươi đen như mực, thân thể khô đét của hắn đang run rẩy, đôi mắt gắt gao trợn lớn, sợ hãi tột cùng.
- Không được... Không thể... Thần thông... sao lại là thần thông? Ngươi... Ngươi rốt cuộc là tu vi thế nào... Chẳng... Chẳng lẽ ngươi là đại tu sĩ trong truyền thuyết kia?
Thây khô hoảng sợ thét chói tai, cơ thể đều không cầm được mà run rẩy, bởi vì hắn phát hiện được một chuyện cực kỳ khủng bố, đó chính là những gì Diệp Hiên thi triển ra chính là thần thông độc hữu của đại tu sĩ thượng cổ trong truyền thuyết mới có.
- Không được... Không thể... Tuyệt đối không có khả năng... Sao ngươi có thể là đại tu sĩ được?
Thây khô giống như điên cuồng, nhất định không tin được suy đoán của mình.
Cố lão tương truyền.
Ở niên đại xa xôi kia, thiên địa tràn đầy linh khí, tu tiên giả như cá diếc sang sông, nhưng tu tiên giả cũng phân cao thấp, đại tu sĩ chân chính đều là người mang thần thông.
Mà người có thể tu thành thần thông, thấp nhất cũng là tu vi Độ Kiếp kỳ, mà cái này còn phải xem cơ duyên của chính mình, cũng không phải tất cả tu tiên giả Độ Kiếp kỳ đều có thể luyện thành thần thông.
Ở thời đại linh khí đó, tu tiên giả có thể tu thành thần thông cũng có thể nói lác đác không có mấy.
Mà người như bọn họ được gọi là đại tu sĩ.
Lúc này, một đại tu sĩ sống sờ sờ xuất hiện tại trước mặt thây khô, hắn làm sao không sợ hãi, làm sao có thể tin được?
Đừng nói hôm nay không còn linh khí, mặc dù để cho hắn chạy trốn ra ngoài thôn phệ huyết khí, để tu vi của mình bước vào Độ Kiếp kỳ, thế nhưng đối mặt với đại tu sĩ người mang thần thông, hắn chẳng qua cũng chỉ là một con giun con dế.
Đại tu sĩ khủng bố như thế nào, tuyệt đối không phải nói nói mà thôi, đây chính là thực lực dám so cùng tiên nhân, nếu có thể phi thăng thành tiên, tu vi tăng thêm sẽ càng thêm kinh khủng.
Khuôn mặt Diệp Hiên đạm mạc, lẳng lặng nhìn thây khô nằm rạp trên mặt đất, trong mắt cũng không chút lay động.
Từ lúc hắn bước vào Độ Kiếp trung kỳ, còn tu thành Bán Tiên Thể, tự nhiên tu luyện được mấy loại thần thông trong Bất Tử Tiên Kinh, tuy vẫn không thể vận dụng thuần thục, nhưng muốn đối phó với bộ thây khô nho nhỏ này, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là thần phục ta, hoặc là hôm nay đánh nát nguyên thần của ngươi, để cho ngươi trọn đời không được siêu sinh.
Quanh người Diệp Hiên lượn lờ tia máu, sát cơ đáng sợ xẹt qua đáy mắt, nếu không phải tên thây khô này có tu vi không tầm thường, Diệp Hiên sớm đã giết chết, làm sao lãng phí nhiều thời gian vướng víu ở nơi đây.
- Thần phục ngươi?
Thây khô cười thảm, đôi mắt cực kỳ điên cuồng, dữ tợn gầm hét.
- Ngươi biết ta là ai không? Đại Thánh Tăng Viên Hư, người khai sáng ra Tiểu Lôi Âm Tự thiên thu vạn đại, ngươi lại muốn bần tăng thần phục ngươi?
- Viên Hư?
Diệp Hiên hơi ngạc nhiên, tuy hắn đoán được bộ thây khô này là một nhà sư của Tiểu Lôi Âm Tự, nhưng lại không nghĩ rằng thân phận thật sự của thây khô lại là tổ sư khai phái Tiểu Lôi Âm Tự!
Tuy Diệp Hiên chẳng bao giờ để Tiểu Lôi Âm Tự vào mắt, nhưng hắn cũng biết một... Hai.... về tính danh của tổ sư khai phái
Truyền thuyết nói rằng, mấy ngàn năm trước, thiên địa gần đi vào thời đại Mạt Pháp, có một nhà sư chân trần hành tẩu trên đất Thần Châu, nhà sư hàng yêu trừ ma, cả người tràn đầy Phật Pháp, lại sáng tạo ra Tiểu Lôi Âm Tự được thế nhân tôn sùng, được phàm nhân thời đại kia xưng là Thánh Tăng.
Mà Thánh Tăng này tựa như tên Viên Hư, một thiên tài cực kỳ kinh diễm, ở niên đại của hắn, tu vi của người này đã bước vào Nguyên Anh kỳ, cho đến khi thiên địa Mạt Pháp tới, người này mới viên tịch ở trong Tiểu Lôi Âm Tự.
Diệp Hiên không ngờ, bộ thây khô xấu xí trước mắt này không chỉ là Thánh Tăng năm đó, ngược lại còn thôn phệ huyết nhục tinh khí yêu ma mấy nghìn năm qua, kéo dài hơi tàn sống đến bây giờ.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ thế nhân đều sẽ cảm thấy đây chỉ là chuyện trong mơ.
Có thể cảm giác được nghi hoặc của Diệp Hiên, quanh thân Viên Hư tràn ngập tử khí, còn có huyết quang hơi nở rộ, thân thể khô héo lúc đầu dần dần đầy ắp.
Hơn mười phút trôi qua, thây khô đáng sợ đã không còn nữa, thay vào đó là một nhà sư trẻ tuổi tuấn tú xuất hiện ở trong mắt Diệp Hiên.
Viên Hư mặc dù mặc trang phục nhà sư, nhưng cơ thể lại bốc lên âm quang tử khí cực kỳ nồng nặc, là một yêu ma thao thiên, nào còn có từ bi giống như Phật gia?
- Diệp Hiên ngươi không ngờ chứ, một đại Thánh Tăng đường đường như ta vậy mà lại lưu lạc tới mức như thế?
Viên Hư buồn bã nhe răng cười, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, trong mắt của hắn chỉ có đố kị, lại còn có một mối hận tuyệt độc, còn có sự không cam lòng sâu đậm, những tâm tình đan vào một chỗ, làm cho Viên Hư trông cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
- Viên Hư ta thiên tư yêu nghiệt, càng là kỳ tài chưa từng có, khi ta bốn tuổi tham tu Phật Pháp, mười bốn tuổi bước vào Luyện Khí, sáu mươi tuổi đi vào Trúc Cơ, trăm tuổi thành tựu Kim Đan, năm trăm tuổi rốt cuộc cũng bước vào Nguyên Anh.
- Ta vốn tưởng rằng, trong vòng ngàn năm ta có thể bước vào Độ Kiếp kỳ, lấy Phật Pháp vô thượng vượt qua Thiên Kiếp, phi thăng tới Địa Tiên Giới trong truyền thuyết.
Viên Hư nói đến đây, khuôn mặt lại vặn vẹo, đôi mắt nhìn Diệp Hiên tràn ngập ghen ghét không cách nào tưởng tượng được, hắn gầm hét lên:



Bạn cần đăng nhập để bình luận