Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 645 - Bước cuối cùng (2)



Chương 645 - Bước cuối cùng (2)




Sợi tóc trên trán Diệp Hiên tung bay cuồng loạn, cả người rơi vào trong phong ma, hai tay bắt Kiếp Tiên thuật, cuồng bạo thu nạp tu vi lực lượng đã yêu ma chết đi, Đại La Kim Đan trong đầu càng ngày càng hoàn thiện.
Huyết hải đầy xác chết trôi, thiên địa bi thương, ngàn vạn yêu ma Thông Thiên Lĩnh từng người chết thảm ở trên Bắc Mãng sơn, mười đại Yêu Vương càng cả người tắm máu, quanh thân đều rạn nứt khủng bố, hiển nhiên không bao lâu nữa cũng sẽ vẫn lạc ở đây.
Mỗi đại hung ma thế lực ngưng tụ mấy ức yêu ma, càng có mấy trăm vị Yêu Vương tọa trấn, mười đại Yêu Vương làm sao có thể là đối thủ?
- Lui!
Thôn Thiên Cáp Mô điên cuồng rống to, hắn bị một đạo yêu pháp đại thuật của Bắc Mãng Vương đánh cho miệng phun máu tươi, cũng mượn cổ lực lượng này nhanh chóng lui trở về bên người Diệp Hiên.
Mà cửu đại Yêu Vương còn lại liên hợp cùng nhau, cuối cùng mở ra một chỗ hổng trong khi bị mấy trăm Yêu Vương ngăn chặn, cực kỳ chật vật trở lại bên người Diệp Hiên.
Giờ khắc này.
Diệp Hiên ngồi trên bầu trời, đại trận màu đỏ ngòm ông ông luân chuyển ở trên đỉnh đầu của hắn, khí tức quanh người mờ mịt không rõ ràng, làm cho người ta liếc nhìn thôi đã có một loại cảm giác hết hồn.
- Đại ca, chúng ta tận lực.
Thôn Thiên Cáp Mô khom người cúi đầu nói.
- Các ngươi lui ra đi.
Mười đại Yêu Vương đều trọng thương, nhưng Diệp Hiên vẫn không có bất cứ ba động gì, kỳ thực hắn có thể trực tiếp ra tay, ngàn vạn yêu ma Thông Thiên Lĩnh cũng không cần chết, nhưng Diệp Hiên có cách nghĩ của hắn.
Đầu tiên, tuy tu vi Diệp Hiên thông thiên, nhưng hắn không thể mọi chuyện đều ra tay, nếu không thì muốn những thuộc hạ này có có ích lợi gì?
Điểm thứ hai, cũng là mấu chốt nhất, Diệp Hiên cũng không để ý tính mệnh của yêu ma Thông Thiên Lĩnh, mỗi khi chết một yêu ma, hắn đều sẽ đều thôn phệ tất cả, như vậy mới có thể nhanh hơn tốc độ hắn cắn nuốt.
Xích xích xích!
Mấy trăm vị Yêu Vương chớp mắt đã tới, bảo trì khoảng cách vạn dặm với Diệp Hiên, hàng tỉ yêu ma trong Bắc Mãng sơn càng rống giận, yêu quang đầy trời vô cùng vô tận, sát cơ khuynh thế cuốn tới Diệp Hiên.
- Khổng Ly, hiện tại tất cả người Thông Thiên Lĩnh của ngươi đều bị huỷ diệt, mười đại Yêu Vương cũng trọng thương, cho dù ngươi là Đại La Yêu Vương đối mặt chúng ta cũng không phải đối thủ, còn không mau mau đưa tay chịu trói?
Bắc Mãng Vương gầm nhẹ, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên vẫn lộ ra vẻ kiêng kỵ.
- Khổng Ly, nếu ngươi thối lui, chúng ta tự nhiên sẽ không làm khó ngươi, nhưng bây giờ ngươi không có cơ hội.
Bàn Sơn Vương trừng to hai mắt, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên cực kỳ giận dữ.
Theo hai đại Yêu Vương phát ra tiếng, tiếng rống giận chấn thiên liệt địa truyền đến, đôi mắt mỗi vị Yêu Vương nhìn về phía Diệp Hiên đều toát ra sát cơ đáng sợ.
Hai mươi năm này có thể nói, bọn họ trốn đông trốn tây, không biết bao nhiêu yêu ma chết ở trong tay Diệp Hiên, như thế nào không khiến bọn họ hận?
- Quá ồn!
Bỗng nhiên, trong tiếng rống giận dữ của bầy yêu, giọng Diệp Hiên lạnh lẽo vô tình nổ vang trên bầu trời, trong nháy mắt làm cho khí tức bầy yêu cứng lại, không ngờ Diệp Hiên đến lúc này còn dám giả bộ.
- Mọi người cùng nhau giết hắn.
Không biết vị Yêu Vương nào gầm nhẹ, mấy trăm vị Yêu Vương nhanh chóng bao vây Diệp Hiên, đủ loại yêu pháp đại thuật đang được ngưng tụ, giống như sau một khắc sẽ muốn giết chết Diệp Hiên ở đây.
Một nụ cười tàn khốc hiện ra trên khóe miệng Diệp Hiên, hai cánh tay của hắn chậm rãi giãn ra, hít thật sâu một cái trong ánh mắt kinh ngạc của bầy, khuôn mặt càng xuất hiện vẻ mê say.
- Bao lâu? Ba ngàn năm? Đủ ba ngàn năm.
Diệp Hiên nhìn lên bầu trời, âm thanh thâm thúy mà tang thương, giữa lúc đôi mắt khép mở có thể nhìn thấy hai con ngươi giống như tinh thần ngoài vũ trụ đang luân chuẩn.
Ùng ùng!
Bầu trời vô biên dần dần tối đen, thiên địa bạo phát cuồng phong như mãnh thú rít gào, đại trận màu đỏ ngòm che trời che đất, từng đạo huyết quang giống như quần tinh rơi xuống nhân gian, hoàn toàn phong khốn nghìn vạn dặm thiên địa.
Răng rắc!
Huyết sắc lôi đình xuyên qua trường không, một luồng tiên quang rung chuyển vạn cổ, quanh thân Diệp Hiên sáng lên, đó là một loại kim quang cực hạn, nhưng trong đạo kim quang này lại trộn lẫn một tia âm u, làm cho hắn thoạt nhìn thần bí lại quỷ dị.
- Ba ngàn năm trằn trọc, ba ngàn năm sát lục, huyết hải trôi đầy xác chết, bạch cốt khắp nơi, chỉ vì đăng lâm cửu thiên, chỉ vì không muốn đứng dưới người khác.
- Thương hải lướt ngang, tuế nguyệt biến thiên, chúng ta quả thật ngây thơ.
Tang thương cô tịch, thiên địa vô tâm, tiếng nói của Diệp Hiên quanh quẩn tám phương thiên địa, càng làm đại trận màu đỏ ngòm che trời che đất ù ù chuyển động, sát cơ khuynh thế vạn cổ đang nở rộ.
Đông đông đông.
Như Hỗn Độn Thần Lôi nổ vang, lại tựa như chư thiên vạn giới đang rung chuyển, mi tâm Diệp Hiên sáng lên, Đại La Kim Đan chuyển động, từng đạo kim quang tràn ra từ bên trong Đại La Kim Đan, trong hư không hiện ra từng bức họa.
Giấc mộng xa vời, hư không bọt nước, những hình ảnh này đều là ký ức trước kia của Diệp Hiên, ghi lại những nhấp nhô cùng đau khổ mà đoạn đường này đi tới trải qua.
Ba!
Bức tranh thứ nhất.
Nhân gian giới, Diệp Hiên mười bốn tuổi bị bệnh hiểm nghèo, đi đến núi Đoạn Tràng chờ đợi cái chết buông xuống, bên cạnh hắn không có người quen, trong mắt chỉ có bi ai cùng tuyệt vọng của phàm nhân.
Hình ảnh thứ hai, chiến trường huyết hải, vô tận sát lục, Nguyên Linh hung ác độc địa đánh mắng, hắn kéo thân thể gầy yếu liều mạng chém giết cùng huyết hồn dị thú, khí tức quanh thân tĩnh mịch nồng nặc mà thê lương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận