Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 263 - Thây ma trong Trấn Ma Tháp



Chương 263 - Thây ma trong Trấn Ma Tháp




- Tiên sinh!
Bỗng nhiên.
Những tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng Diệp Hiên, chỉ thấy Cố Bắc Thần cùng Trác Quân Đình đang dẫn theo thành viên Minh Phủ đi tới trước mặt Diệp Hiên, khi bọn họ nhìn thấy thi thể đầy đất, đôi mắt có hơi co rụt lại, họ biết việc này tất do Diệp Hiên gây ra.
- Chém tận giết tuyệt, một kẻ cũng không được để lại, mang toàn bộ công pháp tu luyện của bọn hắn đi.
- Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.
Đám người Cố Bắc Thần tàn khốc cười một tiếng, trực tiếp nâng huyết đao trong tay lên, hung ác tàn bạo giết tới các nhà sư còn lại không nhiều.
Một hồi chém giết nghiền ép triển khai ở Tiểu Lôi Âm Tự, khi tín niệm của các nhà sư đã đổ nát, sớm đã mất đi sức đánh một trận, khí thế Cố Bắc Thần và đám người đang dâng cao, chỉ qua nửa canh giờ, đã tàn sát hết sạch Tiểu Lôi Âm Tự, cũng vơ vét ra số lượng lớn bí tịch tu luyện trong Tàng Kinh Các.
Ngay khi đám người Cố Bắc Thần đồ môn diệt nhà, Diệp Hiên vác hai tay lên đầu, bước chậm vào Trấn Ma Tháp.
Trấn Ma Tháp.
Tên như ý nghĩa, chính là nơi Tiểu Lôi Âm Tự trấn áp yêu ma.
Tiểu Lôi Âm Tự sừng sững tại đất Thần Châu mấy nghìn năm, ở niên đại xa xôi kia, đâty là một trong những Phật Môn kiệt xuất nhất trong thiên hạ, mà uy danh của Trấn Ma Tháp càng khiến cho không biết bao nhiêu yêu ma sợ hãi thối lui.
Trấn Ma Tháp chia làm chín tầng, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín, đều trấn áp những yêu ma nổi danh các đời.
Thương hải tang điền, tuế nguyệt biến thiên.
Theo thời gian trôi qua, thiên địa không còn linh khí, những yêu ma đã từng bị giam giữ ở trong Trấn Ma Tháp qua thời gian cũng sớm trở thành những bộ xương khô, để cho Trấn Ma Tháp tĩnh mịch không tiếng động.
Trấn Ma Tháp, tầng thứ nhất.
Nhà tù u ám, mùi hôi khó ngửi, còn có những âm thanh tức giận la mắng truyền đến.
Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, cho đến khi hắn đi tới trước một nhà tù, một bóng dáng quen thuộc chiếu vào trong mí mắt của hắn.
- Mã Đức, chờ lão tử đi ra ngoài, ta nhất định lăng trì xử tử, chém toàn bộ đám lừa các ngươi thành muôn mảnh.
Hoàng bàn tử quần áo nhăn nhíu bẩn thỉu, bị hơn mười xiềng xích làm bằng tin cương trói chặt ở trong nhà tù, nhưng vẫn tức giận chửi mắng, hiển nhiên là do bị giam ở đây khiến cho hắn cực kỳ tức không cam.
- Thấy ngươi vẫn chưa chết, còn lhỏe mạnh hoạt bát như thế, ta cũng an tâm.
Diệp Hiên cười một tiếng.
- Ai, ai đang nói chuyện với lão tử?
Hoàng bàn tử bị hơn mười xiềng xích Tinh Thiết buộc chặt, cơ thể căn bản không hoạt động được, đương nhiên không nhìn thấy Diệp Hiên, trong lúc tâm tình nôn nóng mà chửi ầm lên.
Ầm!
Cửa nhà tù nổ nát vụn, Diệp Hiên bước vào, đi tới trước mặt Hoàng bàn tử, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi xưng hô lão tử với ai?
- Tiên... Tiên sinh?
Nhìn Diệp Hiên trước mặt, Hoàng bàn tử đầu tiên ngẩn ra, sau đó gương mặt trong nháy mắt ửng hồng, đôi mắt hiện lên vui sướng, nói:
- Tiên sinh, tôi đã biết ngài sẽ tới cứu tôi mà.
Xích!
Diệp Hiên nâng chỉ thành kiếm, một chút huyết quang xuất hiện, trong nháy mắt đã chặt đứt hơn mười sợi xiềng xích, để cho Hoàng bàn tử thoát khốn.
- Hoàng đại ca, cứu chúng ta.
Sau khi Hoàng bàn tử thoát khốn, chỉ nghe trong tầng một Trấn Ma Tháp truyền đến những tiếng vui mừng kinh ngạc, hiển nhiên có số lượng lớn hung đồ bị đại sư của Tiểu Lôi Âm Tự giam giữ tại đây.
- Tiên sinh, bọn họ là một ít người hung thần ác sát, ta muốn thu bọn họ vào Minh Phủ, nhất định có thể cực nhanh chế tạo ra một nhóm tinh anh trong tinh anh.
Hoàng bàn tử khom người cúi đầu nói với Diệp Hiên.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, người có thể để cho Hoàng bàn tử coi trọng, hiển nhiên không phải phàm tục, Diệp Hiên đồng ý ngay khi nghe Hoàng bàn tử đề nghị.
Rất nhanh.
Đám hung đồ bị Diệp Hiên thả ra, dưới sự dẫn dắt của Hoàng bàn tử, đám hung đồ kích động dồn dập biểu thị thuần phục Diệp Hiên, càng vỗ ngực cam đoan, sau này Diệp Hiên muốn bọn họ giết ai, bọn họ sẽ giết người đó.
Nhìn đám hung đồ thuần thục tỏ thái độ, Diệp Hiên mỉm cười, cũng không có để ở trong lòng, mà lặng yên cho Hoàng bàn tử một ánh mắt, cũng để cho Hoàng bàn tử lĩnh hội gật đầu.
Hoàng bàn tử biết, Diệp Hiên đang nói cho hắn, những hung đồ này đều kiêu căng khó thuần, hiện tại bởi vì cứu bọn họ ra, mới để cho bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, chỉ khi nào đám hung đồ này đi ra khỏi Trấn Ma Tháp, khó mà nói được muốn đi đâu.
Diệp Hiên cũng không phải là người lấy việc giúp người làm niềm vui gì đó, càng là một kẻ không lợi không làm, hắn đã cứu những người này, xem như tính mệnh của họ đang là của Diệp Hiên hắn.
Mà Hoàng bàn tử tự nhiên biết Diệp Hiên không tin những người này, trong lòng sớm đã có kế sách, chỉ chờ đi ra khỏi Trấn Ma Tháp, hắn sẽ dùng một loại thuốc độc mãn tính khống chế đám hung đồ, mà đây mới là phương pháp vạn vô nhất thất.
Từ nơi này cũng có thể nhìn ra, Diệp Hiên tạo Minh Phủ là một chuyện cực kỳ đúng đắn, bởi vì có người tài giỏi như Hoàng bàn tử, có thể nói để cho Diệp Hiên tiết kiệm được rất nhiều công sức vào một ít chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Nếu như đổi lại trước đây, Diệp Hiên lẻ loi một mình, cũng chỉ có thể tự mình ra tay, hạ huyết sắc khế ước cho đám hung đồ, đây không thể nghi ngờ chính là lãng phí thời gian của Diệp Hiên.
- Hoàng bàn tử, để cho bọn họ hiểu một phen quy củ của Minh Phủ, ngươi có thể mang theo bọn họ rời khỏi.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận