Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 230 - Lễ đính hôn (1)



Chương 230 - Lễ đính hôn (1)




- Tu La bí thuật, vạn quỷ phệ thể, một khi ngươi tu thành bí pháp này, thì đó cũng chính là thời gian ngươi đi tìm Diệp Hiên báo thù.
Hai bên cung điện có hơn vạn người khoác áo choàng đen đang quỳ một chân trên mặt đất, còn có rất nhiều huyết quang nở rộ quanh thân bọn họ, cứ như tất cả đều đang sợ run.
- Nguyệt Thần!
Sơn hô hải khiếu, hư không chấn động, hơn người khoác áo choàng đen hô to, người được gọi là Nguyệt Thần cũng đứng dậy khỏi Bạch Cốt Vương Tọa, nhìn ra ánh trăng tàn nơi xa trên bầu trời đêm kia, quang mang u ám trong mắt càng trở nên hừng hực.
- Không xa, thật không xa, lại cho bản thần một ít thời gian là bản thần đã có thể trở lại đỉnh phong, lần nữa đạp trên thông thiên Tiên Lộ, càng có thể quay về Địa Tiên giới.
Nguyệt Thần tự lẩm bẩm, đôi mắt che giấu qua tử hắc kim bào, càng đang nở rộ ra huyết quang không cách nào tưởng tượng được.
...
Thành phố Giang Nam, tiểu trúc Thanh Vân.
Cộc, cộc, cộc!
Diệp Hiên gõ ngón tay lên bàn, bánh màn thầu khom người đứng một bên, sắc mặt cực kỳ xấu hổ thẹn, hiển nhiên đây là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ Diệp Hiên giao phó, nhưng hắn lại thất bại trở về, điều này làm cho hắn có chút không thể nào đối mặt với Diệp Hiên.
- Cũng xin Minh Quân giáng tội.
Bánh màn thầu quỳ xuống.
- Việc này cũng không trách ngươi, đứng lên đi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Nhìn Diệp Hiên bình tĩnh, Hoàng bàn tử nghi vấn hỏi:
- Tiên sinh, chẳng lẽ ngài biết là ai đã cứu West Kiếm Thánh?
Đáng tiếc, đối với vấn đề mà Hoàng bàn tử đề cập Diệp Hiên cũng không có trả lời, một nụ cười tàn khốc câu lên trên khóe miệng của hắn, trong mắt lặng yên xẹt qua một tia huyết sắc.
- Nói cho Vũ Tuyệt Tiên, để cho hắn dẫn dắt thành viên Minh Phủ đi đến phương tây, tra cho ta ra nơi West Kiếm Thánh đang trốn.
Diệp Hiên trực tiếp ra lệnh.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Hoàng bàn tử lĩnh mệnh đi ngay.
- Các ngươi cũng đều lui xuống đi.
Diệp Hiên vẫy lui mọi người xuống, sau đó hắn ngồi dựa lên trên ghế xô-pha, sắc mặt dần dần thay đổi sang âm trầm, bởi vì hắn biết, rốt cuộc những tàn hồn tiên thần này cũng đã ra tay.
- Có ý tứ, để ta tới nhìn xem, các ngươi ngủ đông một năm, tu vi đến cùng đã khôi phục lại tới trình độ nào.
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị cười một tiếng, một tia sát cơ xẹt qua đáy mắt.
- Tiên sinh, ngài có một lá thư.
Lúc Diệp Hiên đang trầm tư thì Trác Quân Đình lại bước nhanh đến, cô mang theo một lá thư đưa đến trước mặt Diệp Hiên.
- Ừm?
Diệp Hiên nhướng mày, thuận tay mở thư ra xem nội dung bên trong, qua một lúc, khuôn mặt Diệp Hiên dần dần chuyển sang trầm ngưng, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Là cô ấy?
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
...
Thành phố Giang Nam, một quán cà phê thông thường.
Hạ Thanh Trúc nhíu đôi mi thanh tú làm khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó, cô ngơ ngác cầm lấy cái thìa khuấy động tách cà phê, ở bên cạnh cô, một thiếu nữ tuổi thanh xuân làm bạn ở bên cạnh cô, lâu lâu lại nói nhỏ cái gì đó với Hạ Thanh Trúc.
Khi hai cô gái tuyệt sắc này xuất hiện, tức thì trở thành một phong cảnh xinh đẹp trong quán cà phê, không biết có bao nhiêu chàng trai đang si mê, đang len lén quan sát hai người, càng làm cho cô gái bên cạnh mình hung hăng nhéo bạn trai mình một cái, để diễn tả việc mình đang bất mãn.
- Anh ấy thật sẽ đến không?
Thiếu nữ nghi vấn hỏi.
Hạ Thanh Trúc khẽ cắn đôi môi, đôi mắt bối rối, nói:
- Nơi này là nơi mà ngày ấy chị và anh ấy bên nhau, nếu như anh ấy còn niệm tình năm xưa, thì nhất định sẽ tới.
Bỗng nhiên, cửa quán cà phê bị đẩy ra, chỉ thấy một bóng dáng thon dài bước vào trong quán cà phê, bước chậm tới phía Hạ Thanh Trúc.
- Diệp... Diệp Hiên.
Khi Diệp Hiên xuất hiện trong mắt Hạ Thanh Trúc, cô bỗng mím chặt đôi môi, ngay cả giọng nói cũng đều có chút khẽ run.
Không có một gợn sóng, bình tĩnh không tiếng động, cho đến khi ngồi ở đối diện Hạ Thanh Trúc, đôi mắt Diệp Hiên nhìn cô gái này cũng không chút lay động nào, giống như đang nhìn một người xa lạ.
- Em tìm tôi có chuyện gì không?
Diệp Hiên bình tĩnh hỏi.
Chớp mắt vạn năm, khoảnh khắc phương hoa.
Nơi giống nhau, cùng một người, nhưng vào giờ khắc này, Hạ Thanh Trúc bất đắc dĩ phát hiện, thì ra tất cả đều biến mất, người con trai trước mắt này cũng không phải thiếu niên xanh miết kia nữa, đôi mắt hắn nhìn cô, đã không còn có tình yêu say đắm năm đó.
- Anh... Rất ghét em sao?
Hạ Thanh Trúc rủ đôi mi xuống.
- Nếu như em chỉ là vì muốn ôn chuyện với tôi, tôi cảm thấy không cần thiết phải như thế.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Một hàng nước mắt chảy ra từ mắt Hạ Thanh Trúc, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Hiên, khẽ run nói:
- Hôm nay em tới tìm anh, chính là muốn hỏi một chút, nếu em nguyện ý rời khỏi Hạ gia, chúng ta còn có thể trở lại lúc ban đầu không?
Nhìn nước mắt trên mặt Hạ Thanh Trúc, Diệp Hiên ngẩn mặt ra, mà sau đó lại chậm rãi lắc đầu nói:
- Có một số thứ đã bỏ qua, thì mãi mãi cũng không thể quay về được, nếu như không có chuyện gì nữa, vậy thì ta đi trước.
- Này, anh đây là xảy ra chuyện gì vậy, chị của tôi không quản đường xa nghìn dặm tới tìm anh, vậy mà anh lại đối xử với chị ấy như thế?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ trướng hồng lên, cô nũng nịu chất vấn Diệp Hiên.
- Cô là ai?
Nhìn thiếu nữ điêu ngoa, Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
- Tôi là em gái của chị ấy, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chị của tôi đã sắp lấy chồng ở tận Đông Doanh, lần này tới chính là hy vọng anh có thể mang chị ấy đi, bởi vì chị ấy vẫn mãi chưa quên được anh.
Mặt cô gái đỏ bừng.
- Lấy chồng ở Đông Doanh?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, yên lặng nhìn về phía Hạ Thanh Trúc, nhưng lại nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Thì ra em muốn kết hôn, chúc mừng em.
Diệp Hiên vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhìn Diệp Hiên không hề bị tác động, Hạ Thanh Trúc đau khổ cười một tiếng, đáy mắt đều là tuyệt vọng, cũng là vào thời khắc này, cô run rẩy lấy ra một tấm thiếp cưới, đưa tới trước mặt Diệp Hiên, khổ sở nói:
- Bảy ngày sau, chính là ngày đính hôn của em, hy vọng anh có thể tự mình đến chúc phúc cho em.



Bạn cần đăng nhập để bình luận