Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 488 - Phàm nhân yếu ớt



Chương 488 - Phàm nhân yếu ớt




- Mình ơi!
- Cha!
Đoàn người phía sau, một nữ tử và hài đồng lên tiếng khóc than, hai bóng người một lớn một nhỏ, không ngừng đẩy đoàn người chật chội lao ra, ở trong ánh mắt tàn nhẫn của đám ma đạo tu tiên giả, lảo đảo chạy đi về phía người thân của mình.
- Con gái... Mình ơi... Hai người... Không được... Không được... đừng qua đây...
Máu tươi hòa lẫn nội tạng rách nát toái không ngừng tràn từ ra miệng nam tử, hắn nhìn vợ con hai người chạy đến chỗ mình, lời nói cứ liên tục gián đoạn, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuôi xuống gò má, hắn trợn tròn hai mắt, mang theo tuyệt vọng cùng bi thương ôm nỗi hận rời khỏi thế giới này.
- Cha ơi... Người tỉnh lại đi... Tỉnh lại đi... con không muốn người chết....
Hài đồng nằm ở trên thi thể tràn đầy vết máu của cha mình mà gào khóc.
Mà nữ tử đứng một bên nhìn chồng mình ngã trong vũng máu, nước mắt chậm rãi rơi xuống, nhìn rất nhiều tu tiên giả vô tình, sự phẫn hận khuôn mặt trên làm cho người ta kinh ngạc.
- Ta giết các ngươi!
Nữ tử cầm lấy cây trâm cài đầu trong tay, thân thể mảnh mai điên cuồng đánh về phía hơn mười tu tiên giả.
Phốc phốc phốc!
Không được người này đi tới trước một bước, lợi kiếm băng lãnh đã đâm vào người cô, theo lợi kiếm bị rút ra, máu tươi cũng nhuộm dần nền tuyết thê diễm mà mỹ lệ.
- Mẫu thân!
Tiếng khóc của hài đồng đã khàn khàn, cơ thể nhỏ bé té nhào vào bên trên thân thể cha mẹ, trong mắt đều là thù hận, phảng phất ngưng đọng lại, gắt gao nhìn chằm chằm tên tu tiên giả đã giết chết cha mẹ mình.
- Lâm... Lâm Nhi... Nhanh... Chạy mau!
Khóe miệng nữ tử không cầm được mà tiên tục tràn máu ra, âm thanh bi thương hư nhược, nghe mà tan nát cõi lòng.
Hơn mười tu tiên giả cấp thấp tàn nhẫn cười một tiếng, nhưng đang giơ đao kiếm lên thật cao, nói rõ lòng dạ bọn họ vô tình mà tàn nhẫn như thế nào.
- Các ngươi trả mạng cho cha mẹ lại cho ta!
Hai tay hài đồng gắt gao nắm lấy ống quần một gã tu tiên, điên cuồng cắn vào chân hắn.
Phốc phốc!
Một thanh đao lạnh lùng vô tình đâm vào trái tim hài đồng, sau đó đánh bay nó đi, một nhà ba người cứ thế mất mạng!
- Đám súc sinh các ngươi.
Trong đám người, cả người Lý Hàn Nhi tắm máu, hắn thê lương gào thét, hai tròng mắt đã đỏ hồng, điên cuồng huy vũ cương đao trong tay, mang theo đao mang thê lương, giết tới rất nhiều tu tiên giả ở trước mặt.
- Ngươi muốn chết.
Một màn như thế làm cho một gã tu tiên giả giận dữ, đánh ra một chưởng ấn khủng bố trực tiếp đánh Lý Hàn Nhi bay ra, máu tươi cứ thế phun trào ra miệng.
- Cha.
- Hàn Nhi.
- Con ơi!
- Hàn Nhi.
Chỉ thấy một nhà ba người bi thiết hét to, mà bóng dáng gầy gò của một ông già đang tập tễnh đi tới, lảo đảo tiến lên, run rẩy đi tới chỗ Lý Hàn Nhi.
- Diệp... Diệp thúc thúc... Đi... Đi.
Lý Hàn Nhi nằm trên đất, thân thể của hắn rạn nứt bất kham, máu tươi tràn đầy cơ thể, hắn nhìn bóng dáng già nua đang lảo đảo đi tới chỗ mình, đôi mắt rơi xuống những giọt nước mắt thê lương đau khổ!
Hắn không nghĩ tới, Diệp thúc thúc lại một mạch theo tới chỗ này, trong mắt của hắn tràn đầy tuyệt vọng, biết hôm nay một nhà bốn người bọn họ cùng Diệp thúc thúc đều sẽ phải uổng mạng ở đây.
Thân thể yếu ớt, già nua, Diệp Hiên chống một cành cây, bước chân lảo đảo đi tới chỗ Lý Hàn Nhi, mặt của hắn đầy bi thương, giọng nói khàn khàn hư nhược để người ta nghe thấy mà tan nát cõi lòng.
- Hàn... Hàn Nhi... Không phải sợ... Diệp thúc thúc tới cứu ngươi.
Một gã tu tiên giả cấp thấp thả người đi tới trước mặt Diệp Hiên, một cước đã đá bay hắn ra ngoài.
- Lão già, ta thấy ngươi chán sống rồi?
- Diệp thúc thúc!
Một màn như thế làm cho Lý Hàn Nhi lên tiếng rống giận, hai mắt của hắn đỏ đậm như máu, cả người bộc phát ra tiềm lực vô tận, hóa thành một vệt sáng, điên cuồng đánh tới tên tu tiên giả này.
Phốc phốc!
Khuôn mặt Lý Hàn Nhi trở nên dữ tợn, đôi mắt như sắp nứt ra, bàn tay của hắn tựa như hai thanh đao, bỗng nhiên xen xuyên vào lồng ngực người này, hắn không ngừng ngẩn đầu lên trời gầm thét, tên tu tiên giả này bị xé thành hai nửa, máu tươi cùng với nội tạng rơi xuống đất, nhưng đây cũng không ngừng được cảm xúc tuyệt vọng thương tâm trong lòng Lý Hàn Nhi.
Cả người Lý Hàn Nhi tắm máu... Si ngốc đi tới trước người Diệp Hiên, nhìn khuôn mặt Diệp Hiên trắng bệch không chút máu, hắn quỵ xuống trên đất, nước mắt không cầm được mà chảy ra.
- Diệp... Diệp thúc thúc... Hàn Nhi không có bảo vệ tốt cho ngài... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi!
Lý Hàn Nhi nắm chặt hai tay, giữa mắt lại chảy ra hai hàng huyết lệ, liếc mắt nhìn lại, trông vô cùng bi thương.
- Hàn Nhi!
Tiếng như ruồi muỗi, hơi thở mong manh, Diệp Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, hắn tựa như đã đi tới phần cuối của sinh mệnh, có thể sẽ lập tức chết ở trong trời đông buốt giá đầy tuyết này.
Ầm!
Một chưởng lớn khủng bố đánh xuống, trực tiếp đánh bay Lý Hàn Nhi ra!
Đạp đạp đạp.
Thanh niên mặc cẩm bào bước chậm đi tới trước mặt Lý Hàn Nhi, bàn chân rộng lớn giẫm đạp ở trên đầu hắn, không ngừng dùng sức nghiền đầu của hắn.
- Một con kiến hèn mọn như ngươi, trước đó ta không có giết ngươi, chính là vì máu trong người ngươi thịnh vượng, bây giờ ngươi dám can đảm sát hại người của tông ta ở trước mặt ta, xem ra ngươi muốn nhanh chóng chết đi nhỉ?
Bị thanh niên mặc cẩm bào giẫm đạp trên đầu, Lý Hàn Nhi nhận lấy thống khổ cực lớn, hắn có thể cảm giác được khí tức sinh mệnh của mình đang biến mất, nhưng khi hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên đang té ngã trong đống tuyết, nước mắt lại không cầm được mà chảy ra...
- Đám súc sinh các ngươi, có bản lĩnh thì giết ta đi.
Lý Hàn Nhi tức giận hét to, đã không để ý đến tính mạng của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận