Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 150 - Lục đạo trấn áp



Chương 150 - Lục đạo trấn áp




Người khác không biết lục đạo luân hồi khủng bố cỡ nào, nhưng Âm Nha làm sao có thể không biết?
Lục pháp tắc, sức sống bị tuyệt diệt, đây tuyệt đối không phải chỉ nói một chút mà thôi, trong đó ẩn chứa lực lượng khủng bố như bạo nổ, Diêm La địa ngục đều muốn đổ nát, đến lúc đó, đừng nói Diệp Hiên muốn chết, hắn cũng sẽ bị vạ lây.
Đáng tiếc, đối với những lời khuyến cáo của Âm Nha, Diệp Hiên cũng không có để trong lòng, hắn đã sinh ra suy nghĩ như vậy, tự nhiên có nắm chặc nhất định.
Ông!
Diệp Hiên dung nhập thần thức vào trong Sinh Tử Bạc, chỉ thấy Sinh Tử Bạc nhanh chóng biến động, tin tức như thủy triều dũng mãnh vào ngay trong đầu Diệp Hiên, cảnh tượng Phong Đô Thành càng chiếu vào giữa đầu óc của hắn.
- Tìm được rồi!
Qua đủ mười hơi thở, Diệp Hiên mở hai mắt ra, sự vui mừng nổi lên trên mặt hắn, tay hắn cầm Sổ Sinh Tử trực tiếp đi ra khỏi Diêm La điện, cũng để cho Âm Nha bước nhanh theo.
Phong Đô Thành, Đông Môn.
Hồn ảnh Diệp Linh Nhi trắng xóa, cô ôm hai đầu gối ngồi dựa tại một góc nhà, đôi mắt dại ra vô thần, mờ mịt nhìn mặt đất dưới chân, mang đến một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Ông!
Hư không hóa hình, thân hình hiển hóa, sau khi Diệp Hiên xuất hiện ở trước người Diệp Linh Nhi, cũng không có khiến cho cô có bất kỳ sự chú ý gì, Diệp Hiên nhìn thấy bộ dáng em gái mình như thế, chân mày cũng hơi nhíu lại.
- Âm Nha, làm sao để khôi phục ký ức kiếp trước?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Sinh Tử Bạc là linh vật thiên địa, không những giết chết vong hồn, càng có thể khôi phục ký ức kiếp trước của vong hồn, chỉ cần ngài thôi động vật ấy là có thể khiến cô ta tỉnh lại.
Âm Nha cung kính lên tiếng.
Nghe thấy Âm Nha nhắc nhở, Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, huyết khí mênh mông trong cơ thể trực tiếp rưới vào trong Sinh Tử Bạc, cũng để cho âm quang trên Sinh Tử Bạc rừng rực, trong nháy mắt bao phủ Diệp Linh Nhi, càng làm cho khuôn mặt đang dại ra này xuất hiện vặn vẹo, giống như đang từng trải qua cảm giác thống khổ nào đó vậy.
- A!
Chợt, Diệp Linh Nhi thét lên một tiếng chói tai, đôi mắt ngây dại dần dần xuất hiện linh quang, trong mắt càng mang vẻ cực kỳ sợ hãi.
- Đừng sợ.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Anh… Anh?
Khi Diệp Linh Nhi nhìn thấy Diệp Hiên trước mắt mình, cả người hoàn toàn dại ra, mà sau đó khuôn mặt lại đầy vẻ không tin, cô nhớ rõ ràng, ở sân bay kinh đô, mình bị một tia laser xỏ xuyên qua trái tim mà chết, nhưng sau đó lại hoàn toàn mất đi ý thức, chẳng lẽ mình còn chưa chết?
- Em... Em không phải đã chết rồi sao... Chuyện này... đây lại là nơi nào?
Diệp Linh Nhi bối rối, khi cô nhìn thấy cảnh tượng Phong Đô Thành, cả người càng là hoang mang tột cùng.
- Dựa theo lẽ thường mà nói, em thật sự đã chết, nơi này là Diêm La địa ngục, cũng là nơi người phải tới sau khi chết.
Diệp Hiên tự nhiên thở dài, đem nâng em gái đứng dậy.
- Em đã… đã chết… Anh... Vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này... Lẽ nào... Lẽ nào...?
Nhìn vong hồn du đãng trong Phong Đô Thành cùng Diệp Hiên trước mắt mình, giọng của Diệp Linh Nhi chợt nghẹn ngào, trên khuôn mặt đều là đau khổ, cho rằng Diệp Hiên cũng như mình, cũng trở thành một vong hồn.
- Được rồi, đừng có ngốc nữa, anh trai này của em còn chưa có chết, lần này tới đến Diêm La địa ngục, chính là mang em trở về nhân gian.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Anh... Chuyện này... Đây là thật sao?
Nhìn nụ cười trên mặt Diệp Hiên, Diệp Linh Nhi mím chặt đôi môi, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Diệp Linh Nhi biết rằng anh trai mình rất thần bí, càng có lực lượng mà người bình thường không thể nào sánh bằng, nhưng cô chẳng bao giờ nghĩ tới, Diệp Hiên lại có năng lực làm cho cô khởi tử hoàn sinh, nếu như không phải tận mắt thấy Diệp Hiên, cô làm sao cũng không thể tin được cái loại chuyện trong mơ này.
- Em gái ngốc, bây giờ em chỉ là một hồn thể, tạm thời bước vào trong Sinh Tử Bạc, anh sẽ dẫn em trở lại nhân gian.
Không đợi Diệp Linh Nhi có phản ứng, Diệp Hiên đã trực tiếp thôi động Sinh Tử Bạc, hút hồn thể em gái mình vào Sinh Tử Bạc, mà một màn này rơi vào trong mắt Âm Nha, lại làm cho sắc mặt hắn đại biến, càng là trực tiếp ngăn ở trước người Diệp Hiên.
- Chủ nhân, ngươi không thể mang cô ấy rời khỏi Diêm La địa ngục.
Âm Nha run rẩy nhỏ bé lên tiếng.
- Ừm?
Diệp Hiên nhướng mày, nói:
- Vì sao?
- Sinh tử luân hồi, đều là trời định, chuyện này không thể có nửa điểm thay đổi, nếu như chủ nhân nghịch loạn Âm Dương, mang vong hồn trở về nhân gian, lục đạo luân hồi nhất định sẽ tiến hành trấn áp.
Âm Nha lo lắng lên tiếng giải thích.
Nghe thấy những gì Âm Nha nói ra, Diệp Hiên cũng ngẩn mặt ra, cũng không cho rằng hắn đang nói dối, dù sao trước khi hắn đi tới Diêm La địa ngục, Nguyên Linh cũng đã từng nói với hắn việc này.
- Nhưng ta nhất định mang cô ấy trở về.
Diệp Hiên yên lặng một lúc lâu, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Âm Nha.
- Không thể, việc này tuyệt đối không thể, trừ phi chủ nhân ngài ngay cả mạng mình cũng không cần nữa.
Âm Nha hoảng sợ gầm nhẹ, bước chân càng không tự chủ mà đang lùi lại, bởi vì hắn phát hiện quanh người Diệp Hiên đã dâng lên huyết quang cực kỳ khủng bố, dường như muốn làm ra một ít chuyện không tốt.
- Ta cũng muốn nhìn xem, đến cùng lục đạo luân hồi này có gì lợi hại, có thể ngăn cản bước chân của ta hay không.
Diệp Hiên đảo loạn huyết quang, lôi quang màu đỏ không ngừng đáy mắt xẹt qua đôi mắt, hư không xung quanh càng ù ù nổ vang.
- Mở cho ta!
Thét bể sơn hà, thiên địa rúng động, theo một quyền Diệp Hiên đấm ra, chỉ thấy giữa hư không vô tận trực tiếp bị đánh mở một khe nứt, một cánh cửa lớn thông tới nhân gian cũng xuất hiện ở giữa hư không.
- Người điên rồi, cái người điên này, nếu ngươi đã muốn chết, cũng không cần liên lụy đến ta.
Nhìn một màn như thế, Âm Nha hoảng sợ thét đến chói tai, trực tiếp hóa thành âm quang mà chạy thục mạng, cái khí tức run rẩy quanh thân kia chứng minh trong lòng Âm Nha sợ hãi đến trình độ nào.
Chợt, một chuyện kinh khủng xảy ra.
Ào ào ào!



Bạn cần đăng nhập để bình luận