Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 390 - Không muốn ức hiếp người thành thật



Chương 390 - Không muốn ức hiếp người thành thật




- Sư tỷ, ta thật rất yêu rất yêu nàng, nhưng nàng vĩnh viễn cũng không biết, khi mà một người hiền lành trở thành ác ma đến cùng là đáng sợ cở nào.
Xuy!
Thanh đao lần nữa bị rút ra, máu tươi thê diễm mà mỹ lệ, để cho Ân Thải Nhi xụi xuống trên mặt đất, đôi mắt nhìn Lê Giang Lưu hiện ra sự sợ hãi tột cùng.
- Thải Nhi sư tỷ, kiếp sau nhớ kỹ, đừng nên ức hiếp một người thành thật, bởi vì trong lòng mỗi gười đều cất giấu một ác ma, là ngươi tự tay thả ác ma trong lòng ta ra.
Lê Giang Lưu than khóc, nhưng thanh đao trong tay vẫn vô tình tàn nhẫn, hắn đâm từng đao từng đao vào người Ân Thải Nhi, giống như rơi vào đau đớn nào đó không thể nào nói rõ.
Ân Thải Nhi đã chết không toàn thây, nàng đến chết đều không hiểu rõ, vì sao Lê Giang Lưu lại tuyệt độc mà tàn nhẫn như thế, vì sao lại điên cuồng như vậy.
Keng.
Thanh đao trong tay rớt xuống đất, Lê Giang Lưu vô lực ngồi xuống đất, hắn si ngốc nhìn thi thể Ân Thải Nhi, một nụ cười khó hiểu cũng hiện lên trên khuôn mặt hắn, chỉ là nước mắt vẫn cuồn cuộn chảy xuôi.
- Chôn cất đi tình yêu hèn mọn dốt nát của ta, từ nay về sau thế gian lại không còn Lê Giang Lưu nữa.
Lê Giang Lưu cười thảm đầy đau thương, cứ như vậy lẳng lặng ngồi đó, cả người cũng rơi vào trong một loại cảm giác không thể nói rõ, tâm linh cũng đang xảy ra thay đổi cực lớn.
Lê Giang Lưu là một người hiền lành, càng là một người thành thật. Mà trong lòng từng người thành thật đều có một tôn phật, mà phật đè nặng ma, ngươi đẩy phật của hắn ngã, cũng liền phóng xuất ra ma.
Khi mà phật tâm không còn, chỉ có ma tâm bảo tồn, đây mới là người đáng sợ nhất.
Người như thế có thể làm ra chuyện không cách nào tưởng tượng được, bởi vì hắn từ cực thiện hóa thành cực ác, từng trải qua cuộc sống đau buồn cùng đại hận, đạo đức lương thiện đã bị triệt để quăng đi.
Lúc này Lê Giang Lưu chính là loại người này không thể nghi ngờ, hắn cũng trở thành người mà Diệp Hiên mong muốn.
- To gan!
Chợt!
Một tiếng rống giận kình thiên truyền đến, tiên quang rực rỡ ầm ầm rũ xuống, chỉ thấy Cửu Hoa Huyền Tiên mang theo chư đại trưởng lão xuất hiện ở đây, khi hắn nhìn thấy đệ tử và nữ nhi chết thảm, cơ thể không tự chủ được mà run lên.
Lúc đầu Cửu Hoa Huyền Tiên đang đi bốn chỗ tìm kiếm tung tích Lê Giang Lưu, mà khi Ân Thải Nhi chết thảm, hồn bài ở trong tay Cửu Hoa Huyền Tiên phá toái, điều này cũng làm cho Cửu Hoa Huyền Tiên biết, nữ nhi của mình đã bị hạ độc thủ, hắn lúc này mới chạy như điên tới nơi đây.
- Lê Giang Lưu, tên phản đồ này, bổn tiên nhất định phải đánh ngươi hồn phi phách tán mà chết.
Cửu Hoa Huyền Tiên rống giận hét lớn, ầm ầm đánh ra một đạo tiên quang, tựa như muốn giết chết Lê Giang Lưu ngay lập tức.
Đáng tiếc, trong cơ thể Lê Giang Lưu có hai đạo thiên tiên, đây cũng là vật bảo mệnh Diệp Hiên cho hắn, đối mặt với một kích đầy tức giận của Cửu Hoa Huyền Tiên, hắn lập tức thôi động một đạo thiên tiên lực, tức thì hóa thành tiên quang chạy đến Tuyệt Thiên Phong.
- Cửu Hoa lão cẩu, ngươi muốn giết ta, còn rất sớm.
Lê Giang Lưu thâm độc nhe răng cười, giọng nói quanh quẩn ở trong dãy núi.
- Đuổi theo, không quản sau lưng hắn có ai chống đỡ, dù cho Cửu Hoa tiên tông huỷ diệt, ta cũng phải chém tên phản đồ này thành muôn mảnh.
Cửu Hoa Huyền Tiên cuồng bạo rống giận, trực tiếp hóa ra bản thể Thương Ưng, trải ra hai cánh cuồng bạo truy sát Lê Giang Lưu.
Tông chủ nổi giận, các đại trưởng lão không dám thờ ơ, dồn dập hóa thành từng tia độn quang lại lấy ra các loại pháp bảo, cùng nhau truy sát Lê Giang Lưu.
Vạn dặm hư không ù ù nổ vang.
Cửu Hoa Huyền Tiên hóa thành Thương Ưng, tốc độ nhanh không cách nào tưởng tượng, tuy trong cơ thể Lê Giang Lưu có hai đạo thiên tiên lực, nhưng dù sao Cửu Hoa Huyền Tiên cũng chính là tiên nhân, há là người mà Lê Giang Lưu có thể ngăn cản?
Chỉ qua ba hơi thở, không chờ Lê Giang Lưu bỏ chạy đến Tuyệt Thiên Phong, Cửu Hoa Huyền Tiên động hai cánh bắn ra hai đạo tiên quang liệt thiên trực tiếp khiến Lê Giang Lưu lảo đảo, để hắn phun ra một ngụm máu tươi, tiên quang quanh thân đều trở nên ảm đạm.
Giờ khắc này, Lê Giang Lưu liều mạng chạy trốn trong hư không, cũng không hề quay đầu lại liếc mắt nhìn Cửu Hoa Huyền Tiên một cái, bởi vì hắn biết, hắn căn bản không phải là đối thủ của Cửu Hoa Huyền Tiên, chỉ có chạy trốn tới Tuyệt Thiên Phong, mình mới có thể tuyệt địa phùng sinh (*).
(*) Gặp được ánh sáng nơi cuối con đường.
- Mau!
Lê Giang Lưu triệt để đánh cược tính mệnh của mình, hai đạo thiên tiên lực trong cơ thể triệt để bạo phát, bao phủ lấy thân thể của hắn, hóa thành một đạo lưu quang rực rỡ lần nữa cuồng bạo bắn nhanh về phía Tuyệt Thiên Phong.
- Tiểu tạp chủng, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi.
Cửu Hoa Huyền Tiên triệt để điên cuồng, hóa ra Thương Ưng che trời che đất, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu to đánh rách tả tơi hư không, mang theo lệ khí nộ hận thao thiên cuồng bạo truy sát Lê Giang Lưu.
Ở trong lúc Cửu Hoa Huyền Tiên điên cuồng đuổi giết, cả người Lê Giang Lưu tắm máu, khuôn mặt dữ tợn thâm độc, mà khi hắn nhìn thấy Tuyệt Thiên Phong như ẩn như hiện phía trước, đáy mắt cũng hiện ra sự kích động.
- Nhanh, nhanh lên, chỉ cần đi vào Tuyệt Thiên Phong, Cửu Hoa lão cẩu này chắc chắn sẽ phải chết.
Lê Giang Lưu hung ác gầm nhẹ, cũng là tự cổ động chính mình, hắn kéo lấy thân thể tàn phá, lần nữa tăng tốc bắn nhanh tới Tuyệt Thiên Phong.
- Chân Quân cứu ta!
Ầm!
Lê Giang Lưu lên tiếng gầm nhẹ, thân thể giập nát cuối cùng cũng rơi xuống đỉnh Tuyệt Thiên Phong, một đạo tiên quang phủ xuống, vững vàng đáp xuống bên người Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận