Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2750: Đêm không ngủ

Chương 2750: Đêm không ngủ
Quảng Hàn tiên tử xinh đẹp không gì sánh được, hai gò má hồng nhuận kiều diễm ướt át, phối hợp với dáng người linh lung, điều này làm cho tim Diệp Hiên đập hơi nhanh hơn.
Vưu vật như thế, chỉ cần là nam nhân đều không thể ngăn cản, Diệp Hiên đương nhiên cũng không ngoại lệ, tuy nhiên Diệp Hiên có thể khống chế chính mình, biểu hiện ra vẫn bình tĩnh như cũ.
- Tiểu Nga, ta...
Diệp Hiên đi tới bên cạnh Quảng Hàn tiên tử, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vốn đã nghĩ kỹ nên mở miệng như thế nào, nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết nên nói cái gì.
- Ta không trách chàng.
Có lẽ cảm giác được Diệp Hiên muốn nói cái gì, Quảng Hàn tiên tử khẽ cắn hai môi, nói:
- Huyền nữ đã giải thích với ta, năm đó chàng vì đột phá cảnh giới cao hơn, cả người lâm vào trạng thái điên cuồng, vì độ tình kiếp cũng chỉ có thể trảm tình tuyệt ái.
Quảng Hàn tiên tử nói đến đây, hai mắt nàng chảy ra hai hàng nước mắt, giương mắt nhìn Diệp Hiên nói:
- Thật ra nhiều năm trôi qua, ta vẫn muốn hỏi chàng một câu.
Nhìn giai nhân khóc như mưa, Diệp Hiên khẽ thở dài nói:
- Nàng nói.
- Trong cuộc sống của chàng, tu luyện thật sự quan trọng hơn tình yêu sao?
Quảng Hàn tiên tử khẽ cắn môi nhìn về phía Diệp Hiên.
Đối với vấn đề này, Diệp Hiên hơi ngẩn ra, tuy nhiên hắn cũng không do dự bao lâu, mà cho Quảng Hàn tiên tử một đáp án khẳng định.
- Cái gọi là tình tuy chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, cái gọi là hồng nhan chỉ là hồng phấn khô lâu, chỉ có bản thân vĩnh hằng cường đại, mới là tồn tại chân thật nhất.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Quảng Hàn tiên tử nở nụ cười, chỉ là nàng cười có chút thê lương, trong mắt hiện ra một tia thoải mái nói:
- Chàng quả nhiên vẫn là chàng, đã rất nhiều năm trôi qua cũng không có bất kỳ thay đổi gì, nếu lúc trước lại để cho chàng lựa chọn một lần, ta nghĩ chàng vẫn sẽ giết ta như cũ phải không?.
- Không sai.
Cái gì gọi là nam nhân thẳng như sắt thép?
Giờ phút này Diệp Hiên chính là người như thế, nếu đổi lại một người khác, tuyệt đối sẽ lừa gạt người yêu của mình, đáng tiếc Diệp Hiên không nằm trong danh sách này.
Chiếm được đáp án mình muốn, ánh mắt Quảng Hàn tiên tử đầy phức tạp, đối với Diệp Hiên, nàng thật sự vừa yêu vừa hận, các loại cảm xúc phức tạp hỗn loạn mà đến.
- Thật ra, ta thật sự so ra kém Huyền Nữ, nàng biết rõ chàng khinh thường tình yêu, nhưng vẫn nguyện ý ở bên cạnh chàng, thậm chí nguyện ý vì chàng mà chết, không oán không hối.
Quảng Hàn tiên tử nói.
- Tiểu Nga, thật ra nàng không cần rối rắm, vì tu luyện ta vứt bỏ rất nhiều thứ, thân tình, tình yêu, thậm chí tình bạn.
- Vì cường đại bản thân, ta hóa thành một người vô tình, điểm này nàng đều rõ ràng hơn bất kỳ kẻ nào, cho nên nàng giờ phút này cho có rời khỏi, ta cũng sẽ hiểu.
Nếu đã nói đến đây, Diệp Hiên cũng không có gì không thể nói, dù sao khúc mắc của hai người cũng đã được cởi bỏ.
- Không cần nhiều lời, ta chỉ muốn giống như Huyền Nữ, vĩnh viễn làm bạn ở bên người chàng, cho dù chàng không yêu ta, ta cũng không oán không hối.
Sau một khắc, toàn bộ Quảng Hàn cung bị sương mù che lắp, một bộ cung sa màu trắng rải rác trên mặt đất, càng truyền đến tiếng kinh hô của Diệp Hiên.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, có lẽ đây cũng là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời Diệp Hiên.
...
Ngoài Quảng Hàn cung.
Hoàng bàn tử bĩu môi, sau đó hèn mọn nói:
- Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lời này thật không lừa ta.
- Ta... Tiên sinh đại tài.
Hoàng bàn tử ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời biến ảo một trận, Cửu Thiên Huyền Nữ và Cực Tình chi chủ thế mà tiến vào Quảng Hàn cung, điều này cũng làm cho hắn ấp úng lên tiếng, trong mắt đều là vẻ hâm mộ, bội phục.
- Một rồng ba phượng, chậc chậc.
Hoàng bàn tử lớn tiếng tán thưởng, nhưng trong Quảng Hàn cung lại truyền đến tiếng Diệp Hiên quát mắng.
- Cút!
Hoàng bàn tử vội vàng biến mất, đối với loại chuyện này, hắn tự nhiên cách xa một chút là tốt nhất.
...
Ngày hôm sau.
Tinh thần Diệp Hiên hơi mệt mỏi đi ra từ trong Quảng Hàn cung, giống như hắn vừa trải qua đại chiến ngàn vạn năm với Uyên, thiếu chút nữa đã chết trong tay đối phương.
Một đêm này thiếu chút nữa lấy đi nửa cái mạng của Diệp Hiên, tuy nhiên cũng thật sự là để cho hắn ăn tủy tri xương, vẫn còn chưa thỏa mãn.
- Tiên sinh!
Diệp Hiên vừa mới tiến vào đế cung, Hoàng bàn tử đã vội vàng nghênh đón, sắc mặt Diệp Hiên biến đổi, vội vàng quét sạch tinh thần mệt mỏi, biểu hiện ra tư thái bình tĩnh tự nhiên.
- Hắc hắc, tiên sinh, trên cổ ngài còn có dấu son môi chưa lau sạch kìa.
Hoàng bàn tử vô sỉ cười, điều này nhất thời làm cho Diệp Hiên cả kinh, hắn rõ ràng nhớ rõ khi mình đi ra từ trong Quảng Hàn cung, cố ý quan sát bề ngoài một chút, căn bản không hề khác thường.
- Đáng chết, ngươi bây giờ ngay cả ta cũng dám trêu chọc.
Nhìn thấy nụ cười hèn mọn vô sỉ của Hoàng bàn tử, Diệp Hiên nhất thời hiểu, cười mắng một tiếng, tát bay Hoàng bàn tử đi xa.
- Tiên sinh bớt giận, thuộc hạ cũng chỉ đùa giỡn mà thôi.
Hoàng bàn tử chạy nhanh trở về, nịnh nọt cười hèn mọn.
- Chuyện hôm qua tuyệt đối không thể tiết lộ nửa điểm, nếu để cho ta biết, tất sẽ lột da ngươi.
Diệp Hiên cười mắng.
- Tiên sinh yên tâm, Hoàng bàn tử ta dùng nhân cách của bản thân bảo đảm, chuyện này tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, nếu không không cần tiên sinh ra tay, ta sễ tự mình lột xuống da đưa cho ngài.
Hoàng bàn tử cười hắc hắc.
- Hừ, ngươi còn có nhân cách?
Diệp Hiên hoàn toàn không biết nói gì với Hoàng bàn tử, hai người khó có được đùa giỡn, cũng thể hiện tình ý huynh đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận