Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 903 - Nhiên Đăng



Chương 903 - Nhiên Đăng




Ùng ùng!
Trên trời cao, trong hư không, ngàn vạn tia chớp hội tụ, vô tận phong vân cuộn trào, Diệp Hiên sừng sững bên trên không trung, một đôi kiếm chỉ vạch phá triệu dặm trường thiên, ngàn vạn tia chớp từ kiếm chỉ Diệp Hiên mà phát động.
- Giết!
Lệ khí khiếu thiên, sát cơ kinh thế, từ Diệp Hiên kiếm buông xuống, ngàn vạn tia chớp gào thét lao xuống, mang theo uy năng hủy trời diệt đất ầm ầm đánh tới Đa Bảo Như Lai.
Răng rắc!
Lôi hải bốc lên, Thần Lôi Diệt Thế, từng luồng sấm chớp xanh thẳm đánh lên người Đa Bảo Như Lai, nhục thân tan rã, tiên huyết trong miệng không ngừng phun ra, cả người rơi thẳng xuống Linh Sơn.
Ùng ùng!
Từng ngọn núi đổ nát, không biết Đa Bảo Như Lai đập xuyên qua bao nhiêu là núi, cả người đập vào những ngọn núi to, những vết thương kinh khụng hiện ra trên người.
- Phật Tổ!
Sắc mặt Bồ Tát Phật Đà khắp nơi đại biến, trong miệng phát âm thanh kinh hoảng.
Vù!
Hư không rung chuyển, rung động khuếch tán, Diệp Hiên bước ra một bước đứng thẳng trên hư không trước Linh Sơn, không thấy hắn có động tác gì, nự cười từ khóe miệng hắn có vẻ dữ tợn, một chưởng lộ ra, nơi trơi đất này thời gian và không gian chợt thay đổi vặn vẹo cực hạn.
- Tới!
Ầm!
Núi đồi nổ nát vụn, hóa thành phấn bụi, chỉ thấy thân thể Đa Bảo Như Lai đổ nát bày ra, phật quang quanh người ông đã tiêu tán, bị Diệp Hiên hút về mình.
- Phật Tổ!
Bồ Tát Phật Đà khắp nơi cưỡi mây bay đến, nháy mắt xúm lại Diệp Hiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên biểu lộ cực kỳ kinh sợ, không dám tin vào hai mắt của mình.
Đa Bảo Như Lai bại?
Đa Bảo Như Lai dĩ nhiên thua Diệp Hiên?
Mọi người ở Linh Sơn như rơi vào mộng, nhất định không tin được sự thật này, bọn họ biết Diệp Hiên rất mạnh, nếu không thì không ngồi trên ghê Thiên Đế, nhưng bọn họ không nghĩ tới Diệp Hiên mạnh tới mức này, Đa Bảo Như Lai không phải là đối thủ của hắn.
Như bọn họ không nhớ lầm, Diệp Hiên vừa mới đi vào Đại La một vạn năm trước, nhưng mới một vạn năm quá khứ, Diệp Hiên tu luyện tới Đại La đỉnh phong, chuyện này có nằm mơ giữa ban ngày bọn họ cũng không dám tưởng tượng tới.
Cạch!
Phật Đà Bồ Tát Linh Sơn hoảng sợ không tiếng động, chỉ thấy một đạo dị hưởng ở truyền đến, khiến Bồ Tát Phật Đà khắp nơi bỗng nhiên nhìn lại Diệp Hiên, một màn kế tiếp trực khiến bọn họ sợ run không nói gì.
Năm ngón tay Diệp Hiên để lên trên đỉnh đầu Đa Bảo Như Lai, nụ cười tàn độc từ khóe miệng hắn, ánh mắt âm lạnh nhìn chằm chằm tiên phật ở đây.
- Bản đế đã nói đạo lý, chỉ cần các ngươi lấy ra mười hai phẩm Công Đức Kim Liên giao cho bản đế, bản đế tha cho mạng chó Đa Bảo Như Lai, không biết chư vị cảm thấy thế nào à?
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, nụ cười của hắn trước mắt Phật Đà Bồ Tát quá mức âm lãnh, khiến cho bọn họ không tự chủ rùng mình, nhịp bước dưới chân liền lùi lại ba bước.
- A di đà phật!
Một giọng khàn khàn Phật hiệu từ trong Đại Lôi Âm Tự truyền đến, một vòng thanh quang sinh sôi trong hư không, một chiếc Thanh Đăng chập chờn, một vị lão tăng cao tuổi trong hư vô đi ra.
- Bái kiến Nhiên Đăng Phật tổ.
Bồ Tát Phật Đà khắp nơi chắp tay trước ngực cao tụng Phật hiệu, Nhiên Đăng Cổ Phật xuất hiện khiến tâm tư kinh hãi ban đầu lắng xuống.
- Nhiên Đăng?
Diệp Hiên hai mắt híp lại, hướng mắt nhìn về Nhiên Đăng Cổ Phật, khóe miệng phác hoạ một nụ cười quỷ dị.
- Rốt cục cũng có người ra làm chủ.
Năm ngón tay Diệp Hiên trên đỉnh đầu Đa Bảo Như Lai, mỉm cười nhìn Nhiên Đăng, hắn liền nhìn ra tu vi Nhiên Đăng Cổ Phật chính là Đại La đỉnh phong, chỉ là còn chưa rõ khí tức đối phương, ngang vai ẩn ẩn một chiếc Thanh Đăng cho mình một cảm giác uy hiếp.
- Diệp tiểu hữu là Thiên Đế cao quý tam giới, Linh Sơn ta cùng Thiên Đình luôn luôn cùng tiến cùng lui, nhưng hôm nay tiểu hữu đả thương Đa Bảo, đây cũng là tổn thương hòa khí Linh Sơn cùng Thiên Đình, không bằng thả Đa Bảo, lão tăng nguyện cùng Thiên Đế ngồi xuống nói chuyện, không biết tiểu hữu như thế nào?
Địa vị Nhiên Đăng Cổ Phật tại Linh Sơn cực cao, khi ông mở miệng các nơi yên tĩnh, đám người Linh Sơn cũng nhìn về phía Diệp Hiên.
- Buông tha Đa Bảo?
- Ha ha!
Diệp Hiên lên tiếng giễu cợt, nụ cười của hắn cực kỳ dữ tợn, bàn tay trên đầu Đa Bảo Như Lai bỗng nhiên chấn động, Đại La tiên quang cực kỳ đáng sợ buông xuống, trấn Đa Bảo Như Lai ho ra đầy máu, phảng phất chỉ sau một khắc liền muốn giết chết tại chỗ.
- Lời nói nhảm vô dụng với bản đế, đem mười hai phẩm Công Đức Kim Liên giao ra, bản đế liền bỏ qua mạng chó Đa Bảo.
Diệp Hiên dữ tợn lên tiếng, căn bản không để Nhiên Đăng Cổ Phật để trong mắt.
- Diệp... Diệp Hiên... Ngươi giết ta... Ngươi chạy không thoát Linh Sơn.
Lúc này, Đa Bảo Như Lai run giọng gầm nhẹ, trong mắt lộ vẻ không chịu nổi, hắn đường đường là Tây Thiên Phật Tổ lại bị uy hiếp tính mệnh, mà không có chút sức nào phản kháng, mặc kệ hôm nay kết quả như thế nào, uy danh Đa Bảo Như Lai của hắn trong tam giới xem như hủy.
Chỉ là phẫn hận Diệp Hiên, tâm thần Đa Bảo Như Lai càng run rẩy, còn có cảm giác sợ hãi Diệp Hiên, Diệp Hiên tu luyện không bao lâu, mà làm sao tu vi của hắn lại đáng sợ như vậy?
Nếu cho hắn thêm một chút thời gian, Diệp Hiên chẳng phải là bước vào Chuẩn Thánh?
Nghĩ đến kết quả này, tâm thần Đa Bảo Như Lai sợ hãi, hai mắt không ngừng biến ảo, đối với Diệp Hiên thật sự là vừa hận vừa sợ.
- Diệp Hiên, vừa rồi ngươi chỉ đòi hỏi Linh Sơn ta ba viên công đức hạt sen, bây giờ lại muốn mười hai phẩm Công Đức Kim Liên, ngươi chẳng lẽ bị hóa điên hay sao?
Ma Kha Già Diệp tức giận gầm nhẹ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận