Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1874: Sâu kiến vô tri

Chương 1874: Sâu kiến vô tri
Cường giả vi tôn, kẻ yếu là bộc, đừng nói tại Bắc Thần tinh vực tàn khốc này là như thế, mà tại Trung Ương đại vực cũng là thờ phụng cái chuẩn tắc này.
Nữ tử trước mặt này mang dạng mục đích gì Diệp Hiên đã có thể đoán được, mặc dù nữ tử này đã gả làm vợ người, trên người càng tràn ngập phong vận thành thục, hoàn toàn chính xác là một vị mỹ nhân hiếm có, nhưng theo Diệp Hiên kỳ thực cũng chỉ bình thường mà thôi, hắn căn bản không có khả năng có dạng ý nghĩ gì đối với nàng.
Mà tại trong lòng Diệp Hiên, kỳ thực đã phán nữ tử này tử hình, mặc dù nàng hiện tại còn sống, chỉ là không có gặp phải một thời cơ thích hợp thôi.
- Phu nhân khách khí, độc tố của ngươi chưa hết, trên người có hàn huyết, chớ có thi lễ như thế.
Diệp Hiên thản nhiên mỉm cười nói.
- Đại ân của tiên sinh, Linh Tuyết không có dũng khí quên đi, chỉ là mẫu tử chúng ta là người của Tiêu gia, đã xúc phạm tộc quy, chỉ sợ hôm nay không thể thiện.
Ứng Linh Tuyết cũng không phải là mỹ nữ tuyệt thế gì, chỉ là một vị thiếu phụ ung dung hoa quý, chỉ là thiếu phụ bình thường này thành thục phong vận mới là hấp dẫn nam tử nhất, lúc này trên mặt nàng đầy vẻ ưu sầu, để người ta liếc mắt nhìn lại tâm sinh cảm giác muốn thương yêu.
Lúc này, Tiêu Trường Hà nhíu mày, tất cả đều đem dung mạo đại tẩu thu hết vào mắt, một vệt xấu hổ giận dữ chợt lóe lên đáy mắt hắn.
Ứng Linh Tuyết là một dạng người gì Tiêu Trường Hà rất rõ ràng, là một kỳ nữ cực kỳ cao ngạo, ngoại trừ đối với huynh trưởng đã chết đi có nhu tình, bình thường đối với bất kỳ nam tử nào cũng không có nhìn nhiều, chớ nói chi là lúc này biểu hiện ra hình tượng yếu đuối thương cảm như thế.
Tiêu Trường Hà không hề ngốc, hắn đã có thể nhìn ra, vị tẩu phu nhân này của mình đang lấy lòng Diệp Hiên, ẩn ẩn có ý dụ hoặc.
Mặc dù loại dụ hoặc này cực kỳ nhỏ, nhưng hoàn toàn chính xác là thật.
Lòng Tiêu Trường Hà có xấu hổ giận dữ muốn nhắc nhở Ứng Linh Tuyết một phen, nhưng khi hắn há to miệng, lại nhìn thấy Ứng Linh Tuyết cho hắn một cái ánh mắt sắc bén, điều này cũng làm cho hắn bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại buông xuống đôi mi.
Thật đáng buồn, đáng tiếc, vì để sinh tồn tiếp, chỉ có đầu nhập cường giả mới là đường ra duy nhất, Tiêu Trường Hà đã lãnh hội đến ý tứ của Ứng Linh Tuyết!
Bầu không khí tại thời khắc này có chút quái dị, chỉ có thiếu niên non nớt vô tri, cũng không có phát giác không khí dị dạng, ngược lại bởi vì mẫu thân được cứu ra, lúc này khuôn mặt nhỏ đều cực kỳ hưng phấn.
- Ta và hài tử này hữu duyên, từng tại băng hải đã đồng ý với hắn tới chữa trị bệnh hàn huyết cho ngươi, kiếp nạn lần này của mẫu tử ngươi, ta không có ngồi nhìn mặc kệ.
Diệp Hiên thản nhiên nhìn về phía Ứng Linh Tuyết, điều này cũng làm cho khuôn mặt vị thiếu phụ này trắng bệch, giống như tiểu tâm tư của mình đã để Diệp Hiên nhìn thấu, khuôn mặt nàng hiện lên sự xấu hổ, đáy lòng càng là thêm xấu hổ.
- Ừm?
Diệp Hiên nhếch miệng lên vẻ đăm chiêu, sau đó lại cười khẽ một tiếng nói:
- Quả nhiên là tông tộc đại gia, đến cũng chưa muộn lắm.
Theo lời nói của Diệp Hiên vừa rơi xuống, chỉ thấy âm thanh phá không không ngừng vang lên, toàn bộ hư không phát ra âm thanh ầm ầm rung động, giống như Lôi Vân hàng thế.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mấy đạo hào quang kích xạ trong lạc viện, ba vị lão giả râu tóc trắng noãn xuất hiện tại nơi đây.
- Tiêu Vân, Ứng Linh Tuyết, mẫu tử các ngươi thật to gan!
Một vị trưởng lão khuôn mặt thô cuồng bước ra một bước, một tiếng hét to như sấm sét nổ vang.
- Cửu trưởng lão.
Nhìn thấy ba vị trưởng lão đến đây, Tiêu Trường Hà lên tiếng kinh hô, sắc mặt trong giây lát đã tái nhợt.
- Hừ! Tiêu Trường Hà, ngươi còn biết ta là cửu trưởng lão? Lão phu cho là ngươi đã quên tộc quy, không xem trưởng lão chúng ta ra gì nữa rồi.
- Ứng Linh Tuyết, ngươi là con dâu Tiêu gia ta, cả đời chính là người của Tiêu gia ta, mặc dù phu quân ngươi đã qua đời, nhưng tộc quy Tiêu gia ta chính là như thế, người vô dụng đều là phải đi quy thiên.
Bát trưởng lão âm trầm lên tiếng, trong mắt đều là sát cơ.
- Trường Hà, lão phu cho ngươi một cơ hội, bắt giữ mẫu tử nàng, tội của ngươi cứ như vậy bỏ qua!
Thất trưởng lão giọng nói trầm giọng nói.
Nhìn qua bộ dáng ba vị Tiêu gia trưởng lão chỉ điểm giang sơn, Diệp Hiên thản nhiên nhìn, từ đầu đến cuối cũng không có bất kỳ gợn sóng nào sinh sôi.
Mẫu tử hai người tu vi thấp, đều bị gia tộc chèn ép, mà Tiêu Trường Hà là lực lượng trong Tiêu gia, đây là tài nguyên gia tộc, đối với Tiêu Trường Hà tự nhiên sẽ có kế sách khoan hồng.
Loại pháp tắc sinh tồn này mặc dù tàn khốc, nhưng Diệp Hiên không thể không thừa nhận, dựa theo loại chế độ này tông tộc xác thực sẽ trường thịnh không suy, một mực bảo trì trạng thái tràn đầy.
Nhưng Diệp Hiên không hề nhận vì loại chế độ này sẽ thiên y vô phùng (*), chế độ sâm nghiêm của loại gia tộc vô tình này có lợi có hại, nếu như xuất hiện một vị yêu nghiệt nghịch thiên phản phệ gia tộc, cũng là thời điểm tông tộc yên diệt.
(*) Áo trời không kẽ hở.
- Tiểu tử, là ngươi giết chết thủ vệ Tiêu phủ ta, đồng thời cũng giết quản sự trong phủ ta ?
Ba vị trưởng lão mặt hiện sát cơ âm hàn nhìn lại Diệp Hiên, bởi vì bọn hắn đã sớm nhận được tin tức, nghe thấy thúc cháu hai người mang về một người ngoài, hiển nhiên là hắn mời về một vị cường giả.
Tuy nhiên đối với Tiêu gia mà nói, bọn họ luôn cố chấp đã quen, cũng không cho rằng thúc cháu hai người có thể mời về được dạng cường giả gì đến đối kháng Tiêu gia, cho nên tự nhiên cũng không có để Diệp Hiên vào mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận