Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1869: Tiêu phủ

Chương 1869: Tiêu phủ
Theo lời người này vang lên, đám người mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, đều là đồng ý nhẹ gật đầu.
Bắc Thần tinh vực mà một chỗ nghèo nàn, tài nguyên tu luyện là nhất khan hiếm, Tiêu Vân vẫn chỉ là một hài tử, cũng không có tu vi như phụ thân hắn, loại vật trân quý như này, đương nhiên phải dùng ở trên người người sống, mà cái này cũng hiển thị rõ pháp tắc tàn khốc của Bắc Vực.
Cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, câu nói này đầy đủ nói rõ pháp tắc sinh tồn tại Bắc Thần tinh vực.
Lúc này.
Ba người Diệp Hiên đã bước vào trong Băng Hà thành, dùng tu vi thúc cháu hai người, tự nhiên nghe không được nghị luận trước cửa thành, nhưng tu vi Diệp Hiên thì lại là cỡ nào, coi như một con ruồi muỗi rơi xuống, đều có thể lọt vào tai trong hắn, huống chi là tiếng đám người nghị luận?
Ánh mắt Diệp Hiên lưu chuyển, nhìn qua thiếu niên hưng phấn, một nụ cười quỷ dị phác hoạ ra từ khóe miệng của hắn, tất cả những thứ này chỉ là vừa mới bắt đầu.
Thế gia đại tộc đều có tâm cơ, các loại người đều có thể gặp, năm đó ở Nhân Gian giới lúc Diệp Hiên còn thời kỳ thiếu niên đã liền trải nghiệm Diệp gia tàn khốc, hắn đã dự liệu được sẽ xảy ra thứ gì.
Nhưng chẳng phải cái này là điều Diệp Hiên mong đợi sao?
Muốn bồi dưỡng một ma tử, vậy thì nhất định phải để hắn nhận thức được đại thế tàn khốc này, như thế mới có thể dẫn xuất ma tâm trong hắn, chân chính để cho hắn sử dụng.
Diệp Hiên xưa nay sẽ không thương cảm cho bất kỳ kẻ nào, lại càng không có lòng thương hại gì, hắn tin tưởng chỉ có chính mình, chỉ có chính mình cường đại mới có thể chân chính không sợ bất kỳ trắc trở gì.
Mà nhìn thấy người thiếu niên này, Diệp Hiên thật giống như nhìn thấy chính mình lúc trước, cũng đều là gia tộc hãm hại, hèn mọn sống ở trong trần thế.
- Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm, hóa thân thành ma, quan lại cổ kim, ngươi chớ có khiến ta thất vọng a!
Diệp Hiên đang thì thầm.
- Tiên sinh, ngài nói cái gì?
Nghe thấy Diệp Hiên thì thầm, thiếu niên ngây thơ vô tri, lên tiếng hỏi thăm.
- Không có gì! Ta đã đồng ý cứu chữa cho mẫu thân của ngươi, thì không cần trì hoãn nhiều, đi đến đó đi!
Diệp Hiên thản nhiên nói.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, thiếu niên vội vàng gật đầu, yên tâm đi đến Tiêu gia.
Mà tộc thúc Tiêu Trường Hà của hắn thì lại nhíu mày, hắn không biết vì sao, tâm thần thủy chung đều đang căng thẳng, chỉ vì từ lúc bắt đầu gặp phải Diệp Hiên, hắn vẫn luôn có cảm giác tâm thần không yên, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.
Ba người nhanh chóng chạy tới Tiêu gia, cũng làm cho dân chúng trong thành ngừng chân quan sát, nhìn qua Diệp Hiên ăn mặc đơn bạc, mắt đám người hiện vẻ ngạc nhiên, càng bộc lộ sự kính sợ, cái này là bọn họ sùng kính đối với cường giả.
Phải biết Bắc Thần tinh vực lạnh lẽo cũng không phải là chỉ là cơn lạnh bình thường, mà là giữa thiên địa xuất hiện một loại hàn lưu, loại hàn lưu này sâu tận xương tủy, nếu phàm nhân là không tu tập một ít môn khí huyết cường đại pháp đều rất khó sinh tồn tại Bắc Vực.
Mà Diệp Hiên chỉ mặc một bộ y phục mỏng cũng đã chứng minh tu vi của hắn rất cường đại.
Thời gian một nén nhang đi qua, người ở hai bên đường phố dần dần thưa thớt, lâu các bạch ngọc không thể nhìn thấy phần cuối, cũng chiếu vào trong tầm mắt Diệp Hiên.
Đại môn Hắc Ngọc cao mười trượng, hai bức tượng Tỳ Hưu tọa lạc hai bên cổng lớn, càng có hai vị tu sĩ mắt hiện tinh quang trông coi hai bên, tấm biển bạch kim lót màu đen thượng thư hai chữ to —— Tiêu phủ.
- Tiên sinh, đây chính là Tiêu gia, mẫu thân ta ở trong thiên viện.
Thiếu niên thấp giọng lời nói, đôi môi hơi cắn chặt, một vệt máu lộ ra, bốn chữ ‘Tiêu gia’ ‘Thiên viện’, bị hắn cắn đè cực nặng, hiển nhiên trong đó có một chút ẩn tình.
- Tiêu Vân, bước vào phủ trạch chớ có biểu lộ cảm xúc như thế, nếu để cho người hữu tâm cáo tri trưởng lão, ngươi và ta đều sẽ bị phạt.
Tiêu Trường Hà trịnh trọng dặn dò.
- Vâng, tộc thúc.
Biết rõ tâm tình mình ba động, thiếu niên khom người lĩnh mệnh, đem oán hận đối với gia tộc dằn xuống đáy lòng.
- Hắn không tên Tiêu Vân, hắn tên là Diệp Huyền Ma, lần này ta có thể tha thứ ngươi gọi sai, lần tiếp theo chớ có tái phạm.
Diệp Hiên thản nhiên nhìn thoáng qua Tiêu Trường Hà, điều này cũng làm cho nội tâm Tiêu Trường Hà run lên, chỉ có thể cứng ngắc nhẹ gật đầu, mặc dù Diệp Hiên cũng không có nở rộ bất kỳ khí tức gì, nhưng chỉ chỉ là một cái ánh mắt linh hồn hắn liền đều hồi hộp.
- Đi thôi, mang ta nhìn mẫu thân của ngươi, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ngươi.
Diệp Hiên lạnh nhạt mở miệng, đi đầu bước về phía cửa chính.
Mà cử động của Diệp Hiên lập tức để thúc cháu hai người nhất kinh, bọn họ quên một chuyện quan trọng, không có kể ra cùng Diệp Hiên.
Cửa chính Tiêu phủ này, chỉ có quý khách tiến đến, hoặc là tộc trưởng trưởng lão mới có thể đi, đám người còn lại tất cả đều phải đi cửa hông, mà hai người chỉ lo nghĩ chuyện của Tiêu mẫu, không ngờ lại quên cáo tri việc này cho Diệp Hiên.
- Tiên... Tiên sinh, cửa... cửa chính là nơi quý khách mới có thể đi... Ta... Chúng ta cần bước vào từ cửa hông.
Thiếu niên xấu hổ lên tiếng, không dám nhìn thẳng Diệp Hiên.
Nghe thấy thiếu niên lời nói, Diệp Hiên khẽ giật mình, sau đó lại thản nhiên lên tiếng nói:
- Nếu như ta không tính quý khách, thế gian này lại có người nào là quý khách?
Cũng không phải là Diệp Hiên cuồng vọng, mà là hắn xác thực có tư cách này, một tiểu Tiêu phủ trong mắt hắn lại tính là cái gì?
Không nói hắn lúc này đã bước vào Vấn Đạo cảnh, vẻn vẹn chuyện giết chết Cực Ma Chủ Nhân này, đã liền để hắn hỗn độn đều biết, đối với loại thế gia đại tộc này, trong nháy mắt hắn đã diệt thành tro bụi được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận